Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 644: HƯỚNG HUYẾT HỒI LINH

Giây phút Dương Hưng dứt lời, cuồng phong càng gào thét, Trần mù vụt ngẩng đầu nhìn sang tôi, quát lên: “Thập Lục, còn không châm nến, đốt gậy khóc tang, định đợi lúc nào nữa?!”

Tôi vừa nãy bởi vì những lời của Trần mù và phản ứng của Dương Hưng mà thất thần mất một lát, trong nháy mắt cũng đã phản ứng lại, nhanh chân đi qua linh đường ở sau lưng. Trên linh đường nhiều nhất vẫn là nến màu trắng, tôi nhanh chóng bắt đầu châm chúng lên, việc này cũng tốn mất không ít thời gian, cuối cùng đem cái bó gậy khóc tang được làm từ nhánh liễu kia đốt cháy lên xong, thì đã tốn mất ít nhất hơn mười phút đồng hồ rồi.

Chỉ có điều, xác thanh thi vẫn chưa hề xuất hiện.

Khoảng đất trống này vẫn đang là cuồng phong gào thét, thân người bà cụ Hà cũng đang hơi hơi run rẩy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, dường như đã sắp không kiên trì được nữa rồi.

Dương Hưng ngơ ngác nhìn sang Trần mù, bất an nói: “Ông ấy không đến?”

Trần mù liếc tôi một cái, lão hơi hơi gật đầu nói: “Nến hương đã cháy, gậy khóc tang đã đốt, hiếu tử nhất định tâm phải thành, ba quỳ chín lạy gọi tiếp!”

Trần mù nhanh chóng vòng qua sau lưng Dương Hưng, lão giơ tay lên một phát, sợi thừng chu sa ban nãy trói Dương Hưng liền lập tức đứt luôn.

Lúc trước khống chế Dương Hưng, vốn cũng là do sợ Dương Hưng không phối hợp, có động tác khác, còn bây giờ thì rõ ràng là không cần nữa.

Dương Hưng đứng dậy, cũng loạng choạng người một phát, dù sao vừa nãy hắn cũng chảy không ít máu.

Sau khi đứng dậy xong, Dương Hưng lại lập tức quỳ xuống, một quỳ ba lạy dập đầu, ba quỳ chín lạy dập đầu. Sau khi kết thúc, hắn lại hô một tiếng con trai bất hiếu Dương Hưng, cầu gặp cha Dương Thanh Sơn.

Cũng chính vào lúc này, bà cụ Hà đang quỳ trên mặt đất ở phía trước, đột nhiên thân người cứng đờ lại một phát, rồi trực tiếp mềm oặt ngã ra đất, bất động không nhúc nhích.

Cùng lúc bà cụ Hà ngã xuống, sương mù trắng mịt mù lan tỏa, cũng có tiếng bước chân đồng thời vang lên.

Tôi cũng chẳng nhìn rõ xác thanh thi từ chỗ nào bước ra, hắn đã cứ thế xuất hiện bên cạnh bà cụ Hà, hai tay khoát sau lưng, bình thản nhìn về phía chúng tôi bên này.

Tuổi tác tầm hơn ba mươi, trên người mặc một bộ đạo bào màu xám, mặt trái xoan, chỉnh thể thân hình gầy gò, xương gò má cao cao, hai má hóp lại, xương mày vô cùng rõ nét, phần lòng trắng mắt của người bình thường, trên người hắn lại ánh lên sắc xanh. Chỉ nhìn một cái, tôi liền cảm giác khí lạnh trên người mình càng nặng nề hơn, cái luồng khí lạnh đó từ gan bàn chân, từ xương sống xộc lên, thẩm thấu đến tứ chi bách huyệt, thân người tôi gần như đều cứng đờ cả lại.

Đây là lần thứ hai mà chúng tôi đối mặt với xác thanh thi một cách chính diện, trực tiếp như thế này!

Dương Hưng giờ này phút này, đã nước mặt giàn giụa, giọng của hắn toát ra tiếng nức nở, cùng với sự nghẹn ngào cực kỳ mãnh liệt, gọi một câu: “Cha, đúng là cha sao?” Vẻ mặt của Dương Thanh Sơn thì rất bình thản, hắn lại chẳng đoái hoài đến Dương Hưng, mà nhìn sang tôi.

“Thông minh lên rồi.” Giọng nói của Dương Thanh Sơn toát ra một vẻ điềm nhiên, hoàn toàn không có cái kiểu u ám khủng khiếp lúc trước khi đối mặt với Dương Hạ Nguyên.

Vẻ điềm nhiên này, ngược lại toát ra một cảm giác trống rỗng cô quạnh? Giống như đã nhìn thấu tất cả vậy.

Chỉ là hắn không đoái hoài đến Dương Hưng, thì lại khiến tôi rất bất ngờ...

Sắc mặt Dương Hưng lúc này cũng liên tục biến đổi, vẫn cứ chằm chằm nhìn tôi.

Tôi hơi hơi chắp tay, rồi mới trầm giọng nói; “Tôi nên gọi ông là Dương Thanh Sơn, hay là Khâu Thanh Sơn?”

Khóe miệng Dương Thanh Sơn nhếch lên một cái, hắn lắc lắc đầu: “Bất kể là Khâu Thanh Sơn hay là Dương Thanh Sơn, đều đã lưu lại trong phần chủng ở Phị Phát Quỷ, ta sát phụ bất thành, các người cũng đã khiến lão lưu lại, bất kể là Dương Thanh Sơn hay là Khâu Thanh Sơn cũng đã sớm chết trong quần thể núi Nam Sơn nhiều năm trước rồi, tấm lá che mắt, không thấy thanh sơn, ngươi gọi ta là thanh thi, cũng được coi là hợp thời.”

Đầu mày tôi nhíu chặt lại, vốn dĩ tôi định mở miệng trước xem xem có thể chiếm tý thượng phong nào không, ít nhất trong quá trình nói chuyện cũng có thế chủ đạo, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không chút tác dụng.

Thần sắc của Dương Hưng lại biến hóa một đợt nữa, cả khuôn mặt đều trắng bệch khác thường, hắn rõ ràng đã nghe thấy Dương Hạ Nguyên lưu lại trong phần chủng, thân người lảo đảo mấy phát.

“Tại sao bám theo tôi? Ông muốn cái gì?” Không chiếm được thế thượng phong, cũng chẳng chủ đạo được gì, tôi cũng chỉ còn cách trực tiếp hỏi thẳng thôi.

Dương Thanh Sơn cúi đầu xuống, hắn đột ngột bước đi về phía tôi.

Tôi vô thức định lùi ra sau, nhưng hơi lạnh trên người càng nặng nề hơn, khiến người cứng đờ quá mức, tôi vừa lùi được hai bước, thì hắn đã tới trước mặt tôi rồi.

Rất nhanh, Dương Thanh Sơn đã đi đến trước mặt tôi, gần như là mặt đối mặt.

Giây tiếp theo, hắn đưa tay lên, trực tiếp ấn lấy vị trí ngực tôi.

Mặt tôi đột ngột biến sắc.

Bởi chỗ mà Dương Thanh Sơn ấn lấy, vừa hay là vị trí mà tôi cất Thi đan.

Trần mù giao Thiện thi đan cho tôi, cùng với Ác thi đan trên người tôi, tôi đều cất chung chỗ trên người!

Tôi vụt giơ tay lên, cũng trực tiếp ấn lấy cổ tay của xác thanh thi, kết quả lực của hắn quá mạnh, tôi căn bản không ấn lại được.

Trần mù ở bên cạnh cũng đồng thời thò tay ra, bóp lấy cẳng tay của Dương Thanh Sơn.

Làn môi mỏng của Dương Thanh Sơn khẽ hé mở: “Cái văn, Thiên viên Địa phương, Luật lệnh bách chương.”

Mặt tôi ngay lập tức biến sắc mạnh, gấp rút nói: “Chú Trần, lùi ra!”

Đồng thời tôi cũng nhìn chòng chọc vào Dương Thanh Sơn, nói: “Ông bám theo tôi, chắc chắn có việc cần cầu đến tôi, nếu ông làm chú Trần bị thương, thì không có gì để thương lượng hết!”

Trần mù như gặp địch mạnh, cũng nhanh chóng lùi ra sau.

Chú pháp của Dương Thanh Sơn không tiếp tục nữa, trên trán tôi mồ hôi vã như tắm.

Có điều hắn cũng không lấy Thi đan trên người tôi đi, chỉ ấn một chút rồi liền nhấc tay rời đi.

“Nếu như ta muốn lấy, thì đã sớm vào tay ta rồi, trước tiên không nói mục đích của ta, Thi đan trên người ngươi, không được phép giao cho Liễu Dục Chú.” Dương Thanh Sơn lạnh nhạt nói.

Mặt tôi hơi biến sắc, đây cũng là một trong những mục đích tôi cần gặp hắn, tùy tiện đưa Thi đan cho Liễu Dục Chú, gã chưa chắc đã giữ được, hai bên chắc chắn sẽ đánh đấu với nhau.

“Tại sao?” Tôi khàn giọng hỏi.

“Hắn sẽ trả về trong Phị Phát Quỷ, Thiện thi có Đan, Xác âm luyến dương sẽ tỉnh, mà núi sụp đã phá hỏng quan quách của Xác âm luyến dương, hắn không bị hạn chế, sẽ rời khỏi phần chủng của Phị Phát Quỷ.”

“Cha ta đã hút máu Thiện thi, hiện giờ cùng bị trấn ở trong đó, lão cũng sẽ có thời cơ rời đi.” Dương Thanh Sơn đáp lời.

Mí mắt tôi không khống chế được mà giật điên cuồng lên.

Dương Hạ nguyên quả nhiên chưa chết, chỉ là bị trấn áp thôi...

Nhưng Dương Thanh Sơn còn nhắc đến Xác âm luyến dương, cái xác chết đáng sợ đó, tôi đến giờ vẫn còn ghi nhớ sâu sắc, nó mới coi là thủ đoạn canh mộ thực sự của Thiện thi. Nếu như cái thứ này được thả ra ngoài, thì không phải là thiên tai nhân họa đơn giản nữa.

Dương Thanh Sơn lạnh nhạt nói: “Tộc Khương trú lâu trong núi, nghiền ngẫm phong thủy, thuật phong thủy cực cao, đạo sĩ nhà họ Liễu là người gác cổng của tộc Khương, cũng là người giám sát, người Khương có tội, táng tại bãi tha ma núi Quỷ, dùng Áp trấn thần chú trấn áp, quanh năm chịu khổ.”

“Phong thủy sư đời thứ nhất của tộc Khương Khâu Xử Đạo, dựa vào long mạch tự nhiên trong Nam Sơn, kiến lập phần chủng. Năm đó ta theo cha vào trong đó, khi ta bị Âm long đưa đi xong, ta mới biết, tính toán của chúng ta quá nông cạn. Cha ta cũng là một kẻ nông cạn, sống chết có số, lão từng đấy tuổi đầu vẫn nghĩ không thông, lão không chỉ muốn Thi đan, mà còn muốn thuật phong thủy, lão biết thuật phong thủy của Khâu Xử Đạo nằm ở chỗ nào.”

Ban đầu tôi cảm thấy lời nói của xác thanh thi có chút nhảy cóc, nhất thời tôi nghe không hiểu, nhưng giây tiếp theo liền phản ứng lại.

Hắn thế này là đang kể về quan hệ giữa đạo sĩ nhà họ Liễu và tộc Khương, thậm chí còn kể về quan hệ của bọn hắn với tộc Khương?

Khâu Xử Đạo, Khâu Thiên Nguyên...

Bọn hắn hóa ra là hậu duệ của Đại phong thủy sư của tộc Khương?
Bạn cần đăng nhập để bình luận