Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 667: TOAN TÍNH CỦA LÝ ÂM DƯƠNG

Thông tin này của Phùng Quân, ngay lập tức khiến mặt tôi đột ngột biến sắc, Trương Nhĩ hóa ra đã tháo chạy ra ngoài rồi? Là lão chạy thoát, hay là Lý Âm Dương thả lão ra?

Tôi ngoảnh đầu nhìn sang Trần mù và Liễu Dục Chú.

“Vong nhập quá dữ, người bị vong nhập sẽ xuất hiện ký ức đứt đoạn, ông ta chắc là chẳng biết gì cả nữa.” Người mở miệng ngược lại là Liễu Dục Chú, gã nhíu mày nói.

Trần mù nhất thời không mở miệng nói gì.

Tôi hít sâu một hơi, lắc lắc đầu nói: “Quan trọng nhất không phải là chú ấy có ký ức gì không, quan trọng là chú ấy lại đã ra ngoài rồi, Lý Âm Dương sẽ không dể dàng thả một người có thể bị trúng vong, hơn nữa còn là một Phong thủy sư, tác dụng của chú Trương phải lớn hơn bất cứ người bình thường nào, đặc biệt là bên ngoài thôn Tiểu Liễu còn có đại phù Tế Thiên Mạch. Nếu như chú Trương bị trúng vong, chú ấy nhất định không ra ngoài được, nếu như không bị vong nhập mà được thả ra ngoài, thì Lý Âm Dương tuyệt đối có mục đích.”

Trần mù lúc này mới mở miệng: “Có mục đích, ông ta cũng không hoàn thành...”

Vừa mới nói được một nửa, giọng của Trần mù đã đột ngột im bặt, thần sắc thì càng liên tiếp biến hóa.

Tôi chằm chằm nhìn Trần mù, đại khái đoán được Trần mù đã phản ứng lại rồi, tôi trầm giọng nói: “Địa tướng Kham dư của Lý Âm Dương đã đạt đến đỉnh cao rồi, ông ta nhất định đang toan tính gì đó, chú Trương nhất định sẽ đi làm, việc này đối với chú ấy nhất định có lợi ích, hơn nữa sẽ không thất thủ.”

Nhưng nói xong mấy câu này, tôi cũng có chút mất tự nhiên.

Kim toán bàn trên người tôi, Lý Âm Dương còn có cách gì có thể bói quẻ được?

Liễu Dục Chú cúi đầu nghĩ ngợi, rồi gã bất chợt nói: “Tôi cho người của Trường Thanh Đạo Quán mời vị Trương Nhĩ này đi một chuyến, tạm thời để ông ta ở lại trong Đạo quán, không được đi đâu hết, tránh việc có vấn đề.” Tôi cảm thấy quyết định mà Liễu Dục Chú đưa ra rất thỏa đáng.

Lần này Trương Nhĩ ngựa chạy vấp chân, đích thực suýt chút nữa khiến chúng tôi đều mất mạng, nếu không phải là lão đơn độc hành động sau đó bị nhập, thì hoặc giả đã không phải là kết quả này.

Trần Tiểu Bàn bị trúng vong cũng chẳng khó đối phó như vậy.

Giam lão lại, ít nhất đối với lão mà nói là an toàn, chúng tôi cũng bớt đi chút biến cố.

“Tôi qua thôn Kính Khẩu một chuyến vậy, tiện thể còn có một chuyện cần làm, Liễu đạo trưởng, anh với chú Trần qua thôn Tiểu Liễu, gia cố phù văn, rồi bố trí thêm ít trận pháp nữa.” Sau khi suy nghĩ xong, tôi trầm giọng mở miệng.

Trần mù và Liễu Dục Chú đồng thời gật gật đầu, Liễu Dục Chú liếc một trong số đạo sĩ một cái, nói: “Lời vừa nãy chắc nghe hiểu rồi chứ? Đi sắp xếp đi.”

Tên đạo sĩ đó lập tức đi qua một bên gọi điện thoại.

Chúng tôi sau khi rời khỏi viện bèn ai đi đường nấy, Phùng Quân lái xe đưa tôi qua thôn Kính Khẩu.

Kỳ thực tôi vẫn mãi không ngừng suy nghĩ, chỉ là tôi thực sự không nghĩ ra được Lý Âm Dương rốt cục đang toan tính cái gì.

Đồng thời tôi còn dự định làm một việc, chính là nhân thời gian này, bảo Trương Nhĩ đem chuyện của Cố Nhược Lâm nói rõ ràng, cố gắng để Cố Nhược Lâm theo Dương Hưng rời đi.

Tuy rằng cô ta sẽ không lựa chọn Dương Hưng, còn Dương Hưng bất kể có đối xử với người khác thế nào, nhưng ít nhất sẽ không hại cô ta.

Đột nhiên, tôi nhớ đến những lời mà lần đó Thẩm Kế nói với tôi.

Suối cạn rồi, cá nương tựa nhau trên đất, phả hơi giữ ẩm, nước bọt làm ướt, chẳng bằng quên nhau giữa sông hồ.

Lúc này đối với những lời đó, tôi lại có một kiểu cảm xúc khác nữa, trong lòng ngoài việc buông bỏ, thì còn có trăm mối cảm xúc đan xen.

“La tiên sinh, đến rồi.” Lời của Phùng Quân kéo tư duy của tôi về.

Đẩy cửa bước xuống xe, lúc này vừa qua một giờ chiều, ánh nắng vẫn còn rất chói mắt.

Cổng miếu Thành Hoàng chỉ có một mình Dương Hưng, ánh nắng chiếu rọi, hắn liền giống như một bức tượng điêu khắc vậy, cứ liên tục chằm chằm nhìn vào trong miếu Thành Hoàng.

Chỗ bóng râm ở hơi xa một chút, thì đang đứng mấy người nhà họ Phùng canh gác ở đây.

“Hắn vẫn luôn ở đây...” Phùng Quân nhỏ giọng nói với tôi.

Tôi gật gật đầu, cũng chẳng gọi Dương Hưng, mà trực tiếp sải bước đi vào trong miếu Thành Hoàng.

Phùng Quân không dám đi theo tôi, có điều Dương Hưng lại lập tức bước theo sau lưng tôi, hơn nữa hắn còn áp sát rất gần tôi, lòng tôi thầm tức cười.

Trước bàn án phía trước tượng Thành Hoàng, Trương Nhĩ đã ngồi dậy rồi, không hề là bộ dạng bất tỉnh nhân như những gì Phùng Quân nói lúc trước.

Cúng tôi vào trong đại điện, Trương Nhĩ từ từ ngoảnh đầu lại.

Trương Nhĩ vốn dĩ có vài phần thần sắc rất cường tráng, tuy hai bên mái hoa râm, tuy nhiên nếp nhăn trên mặt không nhiều, rất khó phân biệt được tuổi tác thực tế của lão, nhưng hiện giờ lại chẳng còn như thế nữa, trên trán có ba nếp nhăn sâu hoắm, mí mắt cũng mất lực rũ xuống dưới, vị trí xương Dịch mã thì càng sụt xuống, vị trí hai gò má ẩn hiện có khí đen.

Đặc biệt là trong đôi mắt lão, bản thân vốn sáng ngời ngời, nhưng nay lại ánh lên vài phần lụi bại.

Tôi nhìn mà kinh hãi vô cùng.

Nhập vong của Lý Âm Dương, hóa ra còn có di chứng nghiêm trọng như thế này?

Trương Nhĩ thế này không phải là kiểu tướng đoạn mệnh của việc bị trộm thọ, mà là tổn thọ, cũng giống hệt như lần đó tôi dùng Sinh thuật trong nháy mắt tiêu hao mất mười năm dương thọ vậy, chỉ là tôi không biết được Trương Nhĩ bị tiêu hao mất bao nhiêu năm...

“Chú Trương...” Tôi nhất thời có chút nghẹn lời, không biết phải mở miệng kiểu gì.

Theo như tôi thấy, Trương Nhĩ hiện giờ đang khép hờ mí mắt.

Dường như lão nỗ lực muốn mở ra, nhưng mí mắt lại không có sức mở ra.

Trương Nhĩ đột nhiên cười cười, có điều nụ cười này rất có chút hàm ý châm biếm, lão lẩm bẩm nói: “Lúc tỉnh lại có chút khó chịu, trong đầu mê mê mẩn mẩn, chỉ nhớ được cảnh lúc cuối cùng nhìn thấy, và sau khi tỉnh lại nhìn thấy, trên người tôi máu không ít, chắc là gây ra không ít phiền phức nhỉ?” “Sau khi xuống núi, mấy người đều đi rồi.” Ánh mắt Trương Nhĩ trở nên phức tạp, nụ cười cũng từ châm biếm trở nên phức tạp.

Trương Nhĩ là một người thông minh, nếu lão đã có thể đoán ra một ít, thì bèn không cần tôi phải nói quá rõ ràng, ít nhất trong chuyện này, bây giờ tôi, Liễu Dục Chú và Trần mù đều cho rằng không được để lão tham dự vào nữa.

Chỉ là lão nói xuống núi, khiến tim tôi thắt lại một phát.

“Chú Trương, chú lên núi rồi à?” Tôi mở miệng nói.

Trương Nhĩ gật gật đầu: “Tôi vốn định xem xem chỗ đầu nguồn có thể phá bỏ được con sông đó không, dù gì cũng có chút phiền phức, còn cả bản thân biến hóa phong thủy của thôn Tiểu Liễu có quan hệ không nhỏ với con sông đó nữa. Không ngờ rằng tôi đại khái mò mẫm đến tận cùng, lại phát hiện ở đó có một cỗ quan tài vừa hay trôi bên trên dòng chảy, quan tài để mở, bên trong còn đứng một cái xác chết, ý thức cuối cùng của tôi cũng chính là ở chỗ đó.”

Tôi vạn lầm không ngờ rằng, Lý Âm Dương hóa ra vẫn là ở cái chỗ đó, không hề rời đi.

Nếu như sớm biết thế này, chúng tôi lẽ ra nên trực tiếp lên núi luôn mới đúng, chỉ dựa vào một mình Trương Nhĩ, quyết không thể nào là đối thủ.

“Ác thi vũ hóa cho dù không còn Thi đan, nhập vong sau khi phá xác cũng không phải chuyện nhỏ, huống hồ bản thân tôi và Lý Âm Dương bèn có chút quan hệ, đây là chuyện mà trước đây chú Trương không bảo với cậu.”

“Ông ta từng chỉ dạy cho chú chút thuật xem tướng mặt?” Đương nhiên, tôi cũng chỉ nhẹ nhàng nói một câu này, hơn nữa không nói bình phẩm của Lý Âm Dương về Trương Nhĩ ra.

Những việc này trong quyển Tạp ký của ông ta đều có ghi chép.

Trong mắt Trương Nhĩ rõ ràng lại có chút gợn sóng: “Cậu biết?”

“Lưu âm bà nói à?” Trương Nhĩ dò hỏi.

Tôi không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu.

Trương Nhĩ khẽ thở dài một tiếng, rồi lại bổ sung một câu, nói sau khi lão tỉnh lại, vẫn là nằm ở chỗ lúc trước hôn mê, có điều Lý Âm Dương thì không thấy nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận