Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 761: PHỤ TỬ TƯƠNG SÁT

Lúc này tôi mới hiểu, Dương Thanh Sơn lúc trước không xuất hiện là vì cái gì!

Hắn lúc trước nhất định là luôn đi theo bên cạnh tôi, tôi bói quẻ, cuộc nói chuyện cùng Trần mù, Lưu Văn Tam, và Liễu Dục Chú, hắn nhất định đều nhìn vào trong mắt, nghe vào trong tai.

Tộc Khương có phản đồ, trong đám đạo sĩ huyết sát đó có vấn đề, hắn nhất định có thể nhìn ra được.

Hắn xuất hiện, bèn sẽ đánh rắn động cỏ, chỉ cần hắn không ra ngoài, liền sẽ cho người ta một kiểu không xác định, thậm chí là trong thời điểm nguy cơ sinh tử của tôi cũng không ra, càng sẽ khiến đối thủ thả lỏng, cho rằng hắn gặp phải vấn đề nào đó!

Trước đây đến tôi cũng cảm giác Dương Thanh Sơn khả năng gặp vấn đề rồi, càng đừng nói đến người khác.

Hiện giờ, Sát phụ chú này của hắn xuất hiện một phát, tôi mới nghĩ rõ ràng ra.

Chiêu này của Dương Thanh Sơn, là muốn Sát phụ một cách ổn thỏa! Hắn chính là muốn đợi tới lúc Dương Hạ Nguyên ra tay, mới vì đại nghĩa diệt thân!

Sự thê lương, thư thái, giải thoát đó, chẳng phải là lời giải thích hoàn hảo cho cảm xúc của hắn?

“Nghịch tử! Mày còn vọng tưởng sát phụ! Hôm nay tao sẽ thu hồi lại tất cả những thứ đã cho mày!” Khuôn mặt của Dương Hạ Nguyên bởi cơ thịt vặn vẹo mà trở nên méo mó khủng khiếp.

Giây tiếp theo, chỉ thấy một thanh kiếm Mậu Đào từ trên đỉnh đầu Dương Hạ Nguyên vù vù bay tới!

Tất cả những việc này diễn ra quá nhanh, nhanh đến cực điểm!

Dương Hạ Nguyên ngửa đầu một phát, vụt giơ hai tay lên, vỗ mạnh một phát lên phía trên!

“Bốp!” một tiếng giòn giã, đi kèm với tiếng hồi âm không ngừng vang vọng bên tai, hai tay của Dương Hạ Nguyên hợp chặt lại với nhau, thanh kiếm Mậu Đào màu đen đó bị y vỗ vào giữa lòng bàn tay!

Có điều tất cả còn xa mới dừng lại.

Trên không trung còn có một cái bóng màu xanh nhạt đột ngột hạ xuống!

Lại là “Rầm!” một tiếng vang lên, cái bóng đó dựng thẳng bên trên chuôi kiếm của kiếm Mậu Đào! Kiếm Mậu Đào lại ép xuống phía dưới!

Lúc này tôi mới nhìn rõ, cái bóng đó chẳng phải Dương Thanh Sơn, thì còn là ai?

Sắc mặt hắn lạnh lùng, cụp mắt nhìn xuống, hai tay khoát ra sau lưng, chân trái rơi lên trên chuôi kiếm, chân phải giơ trên không, áo bào màu xanh nhạt bay phần phật theo gió!

Trên trán Dương Hạ Nguyên gân xanh nổi gồ lên, hình dạng như từng con rắn nhỏ hung hãn, hai mắt y trợn tròn, mồ hôi to như hạt đậu từ mép trán rớt xuống!

Đạo sĩ Xuất đạo, xác sống hóa thanh thi còn một hơi thở chưa tắt, và cả cái tâm quyết sát của Dương Thanh Sơn!

Dương Hạ Nguyên cho dù có mượn máu của Thiện thi để bù đắp cho cái mạng sắp chết của y, thì trên bản chất vẫn là người phàm, sức mạnh đơn thuần, y làm sao là đối thủ của Dương Thanh Sơn được?

Huống hồ Dương Thanh Sơn còn dùng Sát phụ chú tự sáng tạo!

“Cha, lên đường đi.” Dương Thanh Sơn khẽ hé môi, trong lời nói toát ra vài phần máu lạnh.

Theo như tôi thấy, trong cái “máu lạnh” này càng toát lên chút vẻ chính nghĩa oai phong!

Chỉ tiếc là Dương Thanh Sơn năm đó, không sống sót để ra khỏi Phị Phát Quỷ, nếu không, tôi tin rằng, hắn nhất định sẽ không trở thành loại người tham lam ti tiện kiểu như Dương Hạ Nguyên, thậm chí hắn còn có bản lĩnh thay đổi rất nhiều thứ.

Hoặc là, dạng người như hắn, mới thích hợp nhất để làm Tiên sư của tộc Khương!

“Lên đường? Tao sẽ không chết! Người chết đèn tắt, thằng nghịch tử mày lại mưu toan diệt tổ, tao sẽ nghiền cốt rắc tro mày!” Dương Hạ Nguyên điên tiết gầm lên, y vụt đẩy lên trên một phát, dường như định đẩy kiếm này ra!

“Diệt tổ?” Dương Thanh Sơn cười nhạt một tiếng, cái chân giơ trên không kia của hắn, đột ngột nhấc lên, dẫm thật mạnh một phát lên trên mu bàn chân còn lại đang dẫm trên chuôi kiếm kia!

“Cha, nếu là diệt tổ, thì bèn là con học theo cha, học rồi vận dụng.”

Lại là “Bốp!” một tiếng, kiếm Mậu Đào trực tiếp cắm vào trong nắp Thiên Linh của Dương Hạ Nguyên!

Trên cổ của Dương Hạ Nguyên đều nổi đầy gân xanh, y gằn giọng quát lên: “Nhâm Ngọ Thiên thượng Quý Mùi thủy, Canh Tý Tân Sửu Diêm la sai, Mậu Tý Kỷ Sửu triều địa giới, Hoàng tuyền huyết sát vĩnh bi ai!”

“Thái Tuế du hành, huyết sát cắn xác!”

Lời này của y độc địa đến cực điểm, càng tràn ngập sát khí và nộ khí.

Bên cạnh quan quách, vốn còn sót lại bảy con xác sống huyết sát, bọn chúng vốn đều đứng dựng đờ đẫn, lúc này lại vụt lao vọt về phía Dương Thanh Sơn!

Kiếm Mậu Đào chẳng qua chỉ dài hơn một mét, hắn đứng bên trên, kỳ thực không cao, người bình thường nhảy một phát đều có thể với tới, càng đừng nói gì đến huyết sát!

Bảy con huyết sát, trong nháy mắt đều vọt đến trước người Dương Thanh Sơn.

Hoặc là hai tay bóp xuống, hoặc là một tay thành chưởng đao, hoặc là trực tiếp kẹp cổ khóa vai...

“Cái văn: Thiên viên Địa phương, luật lệnh cửu chương, ta nay trảm bỏ, trừ đi Bách ương!”

Hai chân Dương Thanh Sơn vẫn đứng vững bên trên chuôi kiếm, ống tay áo tay phải hất một phát, ba thanh kiếm gỗ đào từ trong ống tay áo to rộng của hắn bắn ra ngoài.

“Nhất trảm trừ Thiên ương, thiên phùng đạo lộ quỷ, trảm trừ tru ma quỷ, vĩnh viễn rời quê hương!”

“Vù!”

Ba thanh kiếm gỗ đào cắm thẳng vào trong đầu của ba con huyết sát! Gọn gàng lanh lẹ, không chút cản trở!

Xác thanh thi đối với huyết sát, vốn đã có sự áp chế tuyệt đối từ trên xuống dưới! Dương Thanh Sơn lại còn được Đạo pháp duy trì thêm, sao huyết sát có thể chống đỡ nổi!

“Nhị trảm trừ Địa ương, Địa hộ hàng cát tường, nam tà nữ quy chính, trảm diệt tự tiêu vong!”

Giây phút tay phải của Dương Thanh Sơn thu về, tay trái hất một phát, lại là ba thanh kiếm gỗ đào từ trong ống tay áo trái bắn ra.

Một kiếm trong đó, lại còn xuyên thấu hai con huyết sát!

Trong nháy mắt thế này, bảy con huyết sát toàn bộ đều bị kiếm gỗ đào xuyên thấu, cạch một tiếng, lập tức rơi xuống xung quanh Dương Hạ Nguyên.

Động tác của Dương Thanh Sơn như mây bay nước chảy, vẻ nhẹ nhàng mà diệt bỏ bảy con huyết sát, khiến tôi nhìn mà vô cùng kinh hãi, trong lòng càng không khỏi xuýt xoa, bởi vì, tôi nghĩ đến tính so sánh.

Liễu Dục Chú tuy mạnh, nhưng gã diệt huyết sát còn lâu mới nhẹ nhàng như Dương Thanh Sơn.

Có điều nghĩ lại một chút, việc này không thể quy vào việc Đạo thuật có mạnh hay không, Đạo thuật của Liễu Dục Chú tuyệt đối không yếu.

Cái mạnh của Dương Thanh Sơn lúc này, phần nhiều chắc là ở sự áp chế tuyệt đối của thanh thi đối với huyết sát.

Trong lòng tôi nôn nóng, muốn lên trước giúp Dương Thanh Sơn, cho lão Dương Hạ Nguyên này lập tức bỏ mạng, nhưng dây thừng trên người trói tôi chặt cứng, không động cựa được tý nào, chỉ có thể dùng ánh mắt chằm chằm nhìn Dương Hạ Nguyên và Dương Thanh Sơn, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.

Bởi vì còn có một chi tiết, đó chính là Trảm tang chú mà Dương Thanh Sơn dùng, vẫn chưa kết thúc, trảm cuối cùng hắn vẫn còn chưa dùng, bảy con huyết sát đã bị diệt toàn bộ!

Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, giống như không còn bất cứ tiếng động gì.

Lúc này, trên đầu Dương Hạ Nguyên mồ hôi như suối, y ấn thật chặt lấy thanh kiếm Mậu Đào trong lòng bàn tay, cự ly kiếm trên đỉnh đầu y càng gần hơn rồi.

Dương Thanh Sơn cúi đầu rút từ thắt lưng ra một thanh kiếm khác, thân kiếm toàn một màu trắng nhởn, âm u lạnh lẽo, khí lạnh rợn người, giống như được dùng xương trắng làm thành.

“Cha biết nó không?” Dương Thanh Sơn điềm nhiên mở miệng, giọng nói càng lạnh lẽo trống rỗng.

Cơ thịt trên mặt Dương Hạ Nguyên càng vặn vẹo hơn, trong mắt y đã có vẻ khiếp sợ.

“Tháng tư trời hạ tháng chín thu, nhân gian vong chết đừng lưu lại.”

“Thừa dữ hành hung không đất táng, phá mạng băm thây bất hiếu chu!”

Tiếng chú pháp lạnh lẽo nghiêm nghị từ trong miệng Dương Thanh Sơn quát ra, chỉ thấy người hắn cong lên, khom lưng ép xuống, hai tay giơ cao thanh kiếm xương trắng, vung lên đâm mạnh xuống phía dưới!

[Tác giả có lời muốn nói]

Vẫn đang hiệu đính kiểm duyệt, lập tức còn có chương mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận