Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 631: KIM ĐỘC ĐÂM SÂU

Cùng lúc giọng nói của lão già ngừng lại, động tác của lão trong nháy mắt cũng ngừng lại luôn.

Trương Nhĩ đột nhiên đạp một phát trúng ngực của Mao Nguyên Dương, Mao Nguyên Dương loạng choạng lùi ra sau mấy bước, phịch một phát ngồi bệt ra đất.

Hai con mắt của lão dường như cũng đờ đẫn hết cả, bất động không nhúc nhích.

Chỉ là hai tai của lão bị lão già kia xé rách từ vị trí mang tai, rủ thõng xuống, trông vô cùng thê lương, máu cũng không ngừng chảy ra ngoài.

Bản thân Mao Nguyên Dương đã bị trộm thọ, lúc này lại bị vong nhập, nên mới không có tri giác.

Chứ nếu không, một người bình thường hoặc là sẽ đau đến ngất đi, hoặc là sẽ phát điên.

Sự chú ý của tôi phần nhiều vẫn nằm trên người lão già kia.

Sau khi Mao nguyên Dương lùi ra sau, kiếm đồng cũng bị rút ra, tay lão già bị xé ra một đường cực lớn, máu tí tách chảy ra ngoài, trong vết thương của lão, âm thầm mọc ra một cây nấm màu trắng.

Cây nấm này bắt đầu lớn lên bằng một tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, xem mà khiến da đầu tôi tê rần, da gà trong nháy mắt nổi đầy khắp người.

“Độc?” Lão già lẩm bẩm hỏi một câu, lão đột nhiên một phát túm lấy cánh tay phải của mình, trong một tiếng hét thảm thiết, lão cứ thế giật đứt nguyên cả cánh tay xuống luôn!

Cái tiếng hét ấy quá thê thảm, gần như chọc thủng màng nhĩ!

Lòng tôi chấn động, lão già phản ứng nhanh thật! Kỳ thực từ lúc lão bị đâm trúng tay, cho đến lúc Trương Nhĩ đạp Mao Nguyên Dương ra, rồi lão giật đứt cánh tay, cũng chỉ trong vòng có mấy giây mà thôi.

Lão chưa chắc đã biết nấm đầu xác, ngay sau khi phát giác ra xong, lập tức liền lựa chọn vứt bỏ cánh tay để bảo toàn mạng sống! Cũng là quyết đoán vô cùng!

“Động thủ!” Vẻ mặt Trương Nhĩ cũng kinh hãi, có điều lão không hề loạn thế trận.

Tất cả những việc này phát sinh quá nhanh, vừa nãy tôi bị đẩy ngã, còn chưa kịp bò dậy nữa.

Giây phút Trương Nhĩ dứt lời, tôi vụt bật người dậy.

Vung gậy khóc tang lên, đập một gậy về phía cánh tay còn lại của lão già!

Tôi không đập tướng cốt vùng mặt của lão, cũng không đập lên thân người lão, cũng là bởi vì tôi sợ một gậy đập chết lão luôn.

Rắc một tiếng giòn giã!

Gậy khóc tang lực mạnh đến chừng nào? Lão già vừa mới giật đứt tay, rõ ràng định vung cánh tay đứt lên đập tôi và Trương Nhĩ, thì liền bị tôi dùng một gậy đánh gãy cánh tay.

Lão lại hét lên một tiếng thảm thiết, bị lực đánh này đánh cho đập lên mặt tường bên kia.

Rầm một tiếng đập lên trên tường, vách tường gỗ bị đập ra một vết nứt, khiến da trên đầu lão già bị cứa rách không ít.

Nhưng lão lại không hề ngã xuống, mà vô cùng hung hãn quay đầu lại trừng trừng nhìn tôi, rồi lại loạng choạng lao về phía tôi!

Biểu cảm trên mặt lão thực sự quá kinh dị.

Tôi nghẹt cả thở, không ngờ đứt mất một cánh tay, gãy tiếp một cánh tay, mà lão vẫn còn có thể đứng dậy được!

Có câu nói gọi là sư tử bắt thỏ còn cần dốc toàn lực.

Huống hồ lão già này mới là sư tử! Phản đòn trước khi chết càng hung ác hơn!

Tôi vụt vung gậy khóc tang lên, quả quyết nghênh chiến!

Lần này, tôi đập một gậy thật mạnh về phía chân của lão!

Có điều gậy này của tôi lại đập hụt rồi!

Vốn dĩ phán đoán lão sắp lão đến trước mặt tôi, tôi nhiều nhất lên trước hai bước.

Nhưng lúc được nửa đường, thì lại là rắc một tiếng vang lên.

Lão già đột ngột dừng lại, tiếp đấy rầm một phát quỳ sụp xuống dưới đất...

Sau khi quỳ sụp xuống xong, thân người lão run rẩy đôi phát, tiếp đấy lão bèn bất động không nhúc nhích nữa....

Hai con mắt trợn to, trong mắt ngoài hung hãn ra thì toàn là vẻ đau đớn.

Cái áo liệm mà vừa nãy Trương Nhĩ chụp lên đầu lão, chẳng biết từ lúc nào đã rơi xuống dưới cổ lão, lúc này áo liệm như biến dạng mà thít chặt lại vậy. Một đầu siết chặt cứng lấy cổ lão già, đầu còn lại thì kẹt cứng trong vết nứt trên vách tường gỗ mà ban nãy đầu lão già đập ra, kéo rất căng.

Huyệt thái dương của tôi giật đùng đùng, tim đã sắp nhảy từ cổ họng ra ngoài rồi.

Lúc này tôi còn phát hiện, chỗ đứt tay của lão già chảy ra quá nhiều máu, trong đám máu đó, lại cũng mọc ra mấy cây nấm đầu xác nhỏ xíu, giống như là mọc trên sàn nhà vậy, cực kỳ khủng khiếp.

Lão tuy giật đứt cánh tay, nhưng trên thực tế không hề có tác dụng gì, chỗ vết thương bị giật đứt cánh tay, cũng mọc ra không ít nấm đầu xác.

Lão già vẫn còn chưa chết, lão lao nhanh quá, dẫn đến việc áo liệm chắc là siết gãy cổ lão, lúc này cái đầu của lão hơi ngoẹo sang một bên, hơi thở cũng vô cùng yếu ớt.

Mắt lão dần dần khép hờ xuống, miệng vẫn đang mấp máy, hình như đang nói gì đó, có điều âm thanh quá nhỏ, đầu tôi lại cứ ong ong, nên thực sự là chẳng nghe rõ.

Tôi giắt gậy khóc tang vào thắt lưng, không tiếp tục lên trước động thủ, lúc này độc tố của nấm đầu xác đã bắt đầu lan tỏa, tôi mà lên trước là coi như đâm đầu vào chỗ chết.

Tình trạng này của lão, cũng không thể nào tiếp tục đứng dậy phản đòn được nữa.

Cái áo liệm siết chặt cổ lão quyết không phải là trùng hợp, đây là trả nợ máu! Nợ máu trả bằng máu, thứ siết lấy lão, chính là bàn tay của dân thôn!

Tôi nhanh chân đi đến bên cạnh cái ghế trói Liễu Dục Chú.

Dưới người Liễu Dục Chú cũng có rất nhiều máu, tôi cũng hơi có chút hoảng, có điều trong máu trên mặt đất không có nấm đầu xác, máu của lão già chắc là không bắn đến đây.

Tôi lập tức móc con dao găm đỡ âm linh ra, vài nhát liền cứa đứt dây thừng trói Liễu Dục Chú.

Chân của gã vẫn đang có máu từ từ rỉ ra, hai vết thương trên bàn chân hoàn toàn là bị đâm xuyên thấu, thương tích quá nghiêm trọng.

Tôi trực tiếp luôn cắt hai mảnh vải áo xuống, dùng sức buộc chặt vết thương của Liễu Dục Chú, ít nhất trước tiên đừng để cho máu chảy nhanh như thế nữa.

Liễu Dục Chú vẫn chưa tỉnh lại, cái bát thọ bằng nắp hộp sọ đó đúng thật là đáng sợ đến mức này.

Tôi không khỏi sợ hãi, nếu như đổi thảnh tôi, thì tôi bây giờ là kết cục gì?

Hôm nay bản lĩnh mà lão già này biểu hiện ra ngoài, quá khiến người ta nghe mà phát sợ, nếu không có Liễu Dục Chú, chỉ dựa vào tôi, Trương Nhĩ, Mao Nguyên Dương đối mặt với lão, liệu có được mấy phần thắng?

Hoàn toàn là do lão già này bị dương thọ của Liễu Dục Chú thu hút, nên mới để chúng tôi chớp cơ hội.

Liễu Dục Chú khinh địch, mà lão già này trong quá trình trộm thọ cũng có phần chủ quan, cộng thêm tính toán cẩn mật của Trương Nhĩ, thậm chí là cộng thêm cả độc của nấm đầu xác, chúng tôi mới có thể thắng trong gang tấc được.

Cõng Liễu Dục Chú lên trên lưng, tôi đang định nói với Trương Nhĩ là chúng tôi xuống dưới trước, kết quả Trương Nhĩ lại đi đến trước mặt lão già kia, khom người xuống, chằm chằm nhìn đối diện với đôi mắt khép hờ của lão già.

Cảnh tượng này đừng hỏi rợn người đến mức nào, Trương Nhĩ chân bị thọt, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa.

Lão già thì quá mức thê thảm, giống hệt không khác gì ác quỷ vừa từ địa ngục bò ra.

“Thập Lục, cậu đưa đạo sĩ xuống dưới tầng trước, gọi những người khác vào giúp đỡ. Tôi phải xem xem trên người y còn có thứ gì nữa không.” Trương Nhĩ cũng chẳng quay đầu lại, giọng điệu càng đầy vẻ bình thản.

Tôi lúc này mới chú ý đến, không biết từ lúc nào, tay của Trương Nhĩ đã đeo một đôi găng tay vào.

Độc tố của nấm đầu xác cần tiếp xúc trực tiếp lên da mới có hiệu quả, phàm là có vật ngăn cách thì đều sẽ không bị trúng độc.

Tôi do dự một chút, cũng không tiếp tục mở miệng, mà cõng Liễu Dục Chú nhanh chóng theo lối cầu thang chỗ tấm ván gỗ bị đẩy ra vừa nãy đi xuống dưới tầng.

Chưa tới một phút, tôi đã xuống tới gian sảnh chính ở tầng dưới.

Sau khi đặt Liễu Dục Chú xuống đất xong, tôi mới chú ý đến trong sân đã có mấy tên đạo sĩ, bọn họ cầm đèn pin, ánh đèn chiếu loạn xạ, cũng đang nhanh chân đi về phía sảnh chính bên này!

Rất nhanh đã đến trước mặt tôi, trong đó có một người ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Liễu Dục Chú trên mặt đất, bất an nói: “La Thập Lục, tiền bối nhà họ Liễu làm sao mà thành thế này?”

“Quan chủ của bọn tôi, với mấy người đồng môn khác đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận