Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 237: NÉ TRÁNH CÓ LỰA CHỌN

Hứa Đức Sưởng gật gật đầu, biểu thị hắn đã rõ, đều ghi nhớ lại rồi.

Tôi thở hắt ra một hơi dài, nói: “Vậy anh đưa anh ta đi đi, đừng trễ quá lâu, việc ngẫu nhiên tổn hại đến cốt tướng của anh ta giờ đã ảnh hưởng đến tuổi thọ rồi, kéo dài quá lâu khả năng sẽ gặp họa bất ngờ, còn về việc lúc nào qua nhà anh ta xem phong thủy, đợi người tôi khỏe lại, hoặc sau khi anh ta hồi phục xong thì anh liên lạc lại với tôi.”

“Được!” Hứa Đức Sưởng càng mừng rỡ.

Tiếp đấy, hắn lại rụt rè hỏi tôi một câu, có thể giúp hắn sửa khu nhà của nhà họ Hứa, cũng thêm chút phong thủy vào được không?

Tôi lắc lắc đầu nói không cần thiết.

Hoàng San San táng ở núi Sửu, sẽ liên tục phù hộ cho nhà họ Hứa, bản thân phong thủy nhà họ Hứa cũng không có vấn đề gì, có câu nói gọi là tham nhiều nhai không nhuyễn.

Hứa Đức Sưởng cũng tỉnh táo lại đôi phần, nói thọ giáo rồi.

Lúc hắn chuẩn bị đi, do dự một chút, nói hắn còn có một vấn đề cuối cùng, là việc nhà họ Hứa bây giờ chỉ còn một thằng độc đinh là hắn.

Hắn không muốn tái hôn nữa, sẽ thấy có lỗi với Hoàng San San, nhưng cũng không thể để nhà họ Hứa tuyệt hậu, trước đây lúc Hoàng San San gặp tai nạn, bọn họ cũng sợ nhỡ có gì bất trắc, nên đã từng đến viện gửi tinh trùng và trứng.

Hắn muốn hỏi tôi, nếu như tìm người mang thai hộ, mượn người sinh con, thì liệu có xảy ra chuyện gì không?

Trong lòng tôi lại càng ngạc nhiên, khẽ thở dài một tiếng.

Người có tình có nghĩa giống Hứa Đức Sưởng thế này, bây giờ đúng là không còn nhiều nữa.

“Anh yên tâm mà làm, ít nhất chuyện này, tôi thấy sẽ không có vấn đề gì, ngược lại là Hoàng San San dưới suối vàng có biết được, sẽ càng vui mừng. Dù gì một người trên đời còn để lại máu mủ ý nghĩa vẫn cứ khác.”

“Cho dù có xảy ra vấn đề gì, anh cũng có thể tìm tôi, tôi sẽ quản!” Lời nói của tôi cũng nghiêm túc hơn nhiều.

Hứa Đức Sưởng cung kính cúi người một cái trước mặt tôi, rồi mới đưa La Trí Kiến rời đi.

Bọn họ vừa ra ngoài chưa tới một phút, Hà Thái Nhi và Lưu Văn Tam đã đồng loạt bước vào.

Lưu Văn Tam giơ ngón tay cái lên với tôi, sau đó cười hề hề nói một câu: “Thập Lục, mau ăn cơm đi, đợi chút nữa ăn xong thì xem giúp cho chú Văn Tam với dì Thái mày, xem sau này có còn sinh được đứa nữa không?”

“Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, mày xem tướng cho người khác, cũng xem không ít rồi, chú Văn Tam cũng ké chút.”

Tôi lúc này mới phản ứng lại, đồng hồ treo trên tường, đã gần đến một giờ rồi.

Tôi cười khổ một tiếng, nói một chữ được, không vấn đề gì.

Hà Thái Nhi thì trợn mắt nhìn Lưu Văn Tam một cái, mặt cũng hơi đỏ lên một chút.

Trong lòng tôi lại có vài phần ấm áp, vì sự mỹ mãn của Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi, Khổ Nhi lên bờ rồi, giờ bọn họ cũng đã có tâm trí để sinh thêm một đứa nữa. Sẽ không còn kiểu tâm thái như trước nữa!

Người, đúng là phải có vướng bận, thì mới càng giống một con người!

Hà Thái Nhi mở bình ủ ra đưa cho tôi, bên trong là canh xương hầm, còn có cả mấy miếng thịt lẫn cả gân và xương.

Bà ta vừa bảo tôi ăn nhiều chút, vừa nói tôi đừng nghe Lưu Văn Tam nói linh tinh, việc này cứ thuận theo tự nhiên là được, bà ta không gò ép.

Tôi ăn uống no nê, tâm thái cũng bình ổn hơn nhiều.

Lưu Văn Tam cũng nói sơ lược với tôi, Phùng Chí Vinh đã đi chuẩn bị rồi, hơn nữa ông ta cũng đang liên hệ với người vớt xác ở các thành phố khác, thành phố Thường Bình có tận mấy người, đều có thể gọi đến được.

Tôi thì tiếp tục đọc sách, có điều không phải là đọc Trạch kinh nữa, mà là Cốt tướng.

Trâu sắt đâm vào đập tôi đã biết thời cơ hóa giải, chỉ là thương tích của tôi vẫn chưa xuống giường được thôi.

Mà sự thâm thúy của Cốt tướng, lại càng cần tôi đi tìm hiểu.

Phong thủy sông núi là cố định, còn tướng mặt con người sẽ thay đổi tùy lúc, đặc biệt là sau khi xem sự thay đổi xương cốt của La Trí Kiến.

Đồng thời, tôi cũng nghiên cứu Kim toán bàn nhiều hơn, xem cần sử dụng như thế nào.

Kết quả phần sau của sách, miêu tả liên quan đến Kim toán bàn không nhiều, dòng thứ nhất là hai chữ được viết đậm “Thiên toán”!

Phía sau đó thì càng là những miêu tả phức tạp hơn.

Về hình thái lên xuống của hạt bàn tính, đối ứng với cân nặng của mệnh, rồi lại nhìn ngũ hành bát quái, xem gẩy hạt bàn tính mấy cái, cuối cùng hiển hiện mệnh số.

Cả một buổi chiều tôi đều tỉ mẩn nghiên cứu, thậm chí cũng mò Kim toán bàn ra xem, đại khái đã tìm ra được quy luật của bói quẻ.

Nhưng tôi không nhớ được nội dung trong Cốt tướng, chẳng lẽ cứ gẩy bàn tính xong, sau đó mới đi đối chiếu lên sách mà tìm nội dung sao?

Bèn dứt khoát cất Kim toán bàn đi, bắt đầu học thuộc từng câu từng chữ một, yêu cầu phải giống như Âm sinh cửu thuật, lấy việc học thuộc lòng toàn bộ làm mục đích.

Hơn nữa tôi cũng phát hiện một số chi tiết nhỏ trong đó.

Cốt tướng, và cả Âm sinh cửu thuật, cùng với Trạch kinh, tuy là ba quyển sách có nội dung hoàn toàn khác nhau, nhìn lên có vẻ như là tách thuật Âm Dương ra.

Nhưng trên thực tế, trong Âm thuật lại hơi có chút dây dưa đến Dương toán.

Trong Dương toán cũng không thể tách khỏi Âm thuật, đều là bổ trợ lẫn nhau, tất cả đều không tách rời.

Tôi cũng bảo Lưu Văn Tam giúp tôi tìm một mũi khoan kim cương loại nhỏ chuyên dùng đục lỗ trên đồ gốm, cẩn thận khắc dòng chữ cuối lên trên Định la bàn.

Ông nội tôi khắc là “La Trung Lương, đệ tử đời thứ hai mươi bảy, giữ.” Đằng sau khắc dòng chữ La Thập Lục, đệ tử đời thứ hai mươi tám, giữ.

Còn về Kim toán bàn, tôi cũng khắc dòng chữ này lên.

Đồng thời, tôi cũng nhìn thẳng vào những giúp đỡ mà Trưởng Cửu Quái đem lại cho tôi.

Tuy rằng ông ta chỉ để lại Kim toán bàn và Cốt tướng cho tôi, nhưng việc này cũng cứu tôi không chỉ một lần, mà còn cứu cả Lưu Văn Tam.

Sau khi gặp mặt, tôi nhất định phải dập đầu bái sư.

Hơn nữa tôi cũng dự định, sẽ nghĩ cách đi nghe ngóng xem, rốt cục núi Vô Thổ là cái gì.

Trương Cửu Quái với ông nội tôi là sư huynh đệ, lúc sống thì đến chết cũng không qua lại, giờ hai người mất rồi, Âm Dương thuật đều lại vào tay tôi, tôi thấy là nên để bọn họ chôn cùng một nơi, ít nhất cũng phải ở cạnh nhau.

Thời gian, chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.

Thời gian này, Từ Thi Vũ tới thăm tôi những mấy lần, cũng kể tin tức liên quan đến thôn cho tôi.

Thằng điên nhà họ Vương mãi vẫn không lộ diện, người bên cục công an của bọn họ cũng không thể để bao nhiêu nhân viên ở lại thời gian dài như thế, nên đổi thành mỗi tuần phái người đi thăm hỏi.

Những lúc khác, thì cô ta lại đến xem tình trạng hồi phục của tôi, thậm chí còn kể một số vụ án kỳ dị cho tôi nghe.

Ngoài ra, cô ta còn đùa với tôi, nói từ ngày tôi vào viện, cảm giác vụ án hình sự của thành phố Nội Dương cũng ít đi, chẳng còn nhiều vụ án giết người ác tính như thế nữa.

Tôi thì lại có chút ngượng, ai bảo chuyện mà tôi gặp phải đều nguy hiểm thế chứ?

Trần mù thì chỉ đến một lần, sau khi thăm tôi xong, để lại cho tôi một địa chỉ, bảo đợi tôi khỏe lại xong thì đi tìm lão.

Vết thương trên đầu lão hồi phục nhanh hơn tôi, đã tháo băng từ lâu rồi, tôi cũng dặn dò lão, vạn sự nhất định phải cẩn trọng, hơn nữa còn kể lại bộ phận lời dự đoán về lão của gã ăn mày chó chết khi đó, và cả giấc mơ của tôi nữa.

Trần mù thì vẫn cứ điềm tĩnh bình thản như cũ, vẫn là câu nói đó, nước sông không phạm nước giếng, nói chung là lão ít tiếp xúc với Lưu Văn Tam, cố gắng không ra sông Dương nữa là được.

Lúc đó Lưu Văn Tam ngồi bên cạnh lão, con mắt sắp trợn lồi cả ra ngoài, nói cái lão Trần mù này tâm không tốt, lão có đắc tội gì Trần mù đâu, cái gì gọi là ít tiếp xúc, khổ thân lão còn định chi tiền ra xây Triều dương trạch nữa kìa.

Trần mù nghe thế mới gật gật đầu, nói tiền đi đằng tiền, tình nghĩa này lão nhận rồi, nhưng việc đi đằng việc, cái thứ ăn mày chó chết đấy âm là âm ở chỗ này, một khi đã phát sinh một chuyện, là sẽ phát sinh liên hoàn!

Chỉ cần không có bất cứ khâu nào xuất hiện, thì chắc chắn sẽ không ứng nghiệm.

Lão né tránh một cách có lựa chọn cũng chẳng phải là chuyện xấu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận