Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 507: CHẲNG KIÊNG GÌ CẢ

Thời gian này thực lực của Lưu Văn Tam và Trần mù thấm thoắt cũng đã có tiến bộ không nhỏ.

Đặc biệt là Trần mù đã có thể chiến đấu với xác dữ huyết sát hóa thanh thi như Tiểu Niếp rồi, cộng thêm với sự biến hóa của ngao sói, thực lực không thể xem thường.

Lưu Văn Tam nhìn vẻ như không biểu lộ gì ra ngoài, nhưng lần trước cũng có thể đấu được với huyết sát.

Trần mù thì là vì cái tay nải đó của bà cụ Hà, tương đương với việc lấy được toàn bộ đồ nghề của Thần bà.

Còn về Lưu Văn Tam, dễ dàng có thể thấy được là có liên quan đến tượng Ai Công.

Chỉ có điều tôi cứ cảm giác, những thứ này đối với mộ Kế Nương mà nói, vẫn hoàn toàn chưa đủ xài.

Nếu như Thẩm Kế và Âm tiên sinh lại xảy ra vấn đề gì, thì sẽ càng là chuyện phiền phức khó lòng giải quyết được.

Thêm nữa trên mộ Kế Nương còn có Mã Bảo Nghĩa và Trương Nhĩ, mức độ nguy hiểm của chuyến đi này, tuyệt đối không kém núi Phị Phát Quỷ, thậm chí có thể còn nguy hiểm hơn.

Ngoài mặt tôi biết được, Âm tiên sinh bảo tôi đi, là muốn Kế Nương vũ hóa, đây cũng là tướng quẻ mà Trương Cửu Quái từng bói.

Nhưng bên trong đó, tôi lại bắt đầu cảm giác bọn họ nhất định có âm mưu toan tính.

Toan tính này, nhất định không thoát khỏi có liên quan đến Kế Nương cưới chồng!

Tư duy hỗn loạn, tôi lại lật Táng ảnh quan sơn ra tiếp tục đọc nội dung bên trong.

Chỉ tiếc là, trong Táng ảnh quan sơn căn bản không tìm thấy bất cứ nội dung nào có liên quan tới Kế Nương cưới chồng.

Sợ rằng ngoài Âm tiên sinh và Thẩm Kế ra, thì chỉ có người của thôn Kế Nương là biết thôi.

Bất giác, tôi đã đọc Táng ảnh quan sơn được hơn hai giờ đồng hồ, sự lý giải đối với Táng ảnh chi pháp cũng càng sâu sắc thêm mấy phần.

Trước khi ngủ, tôi đưa ra một quyết định.

Tôi phải gieo cho Lưu Văn Tam một quẻ.

Chỉ dựa vào lời nói suông của tôi, không cho Lưu Văn Tam và Trần mù đi cùng thì bọn lão sẽ tuyệt đối không đồng ý.

Gieo một quẻ xem xem, nếu như có nguy hiểm lớn, thì tôi sẽ có cái cớ để nói.

Trước mặt Hà Thái Nhi, bà ta cũng sẽ khuyên thêm.

Giấc ngủ này tôi ngủ vô cùng say, căn bản không hề tỉnh lại giữa chừng.

Lúc mở mắt ra, ánh nắng chói mắt đã xuyên vào trong cửa sổ.

Vươn vai giãn gân cốt một chút, tôi lật người xuống giường, đẩy cửa bước ra sân.

Trên chiếc bàn gỗ vuông ở giữa sân bày đầy đồ ăn, lạp xưởng thịt gác bếp, rau xào, còn có cả cháo trắng được ninh vừa thơm vừa đặc sánh.

Mấy người Lưu Văn Tam, Trần mù, và còn cả Từ Thi Vũ đều đang ngồi ăn rồi.

Lúc tôi đi ra, Từ Thi Vũ cười chào hỏi với tôi, gọi một câu Thập Lục qua đây mau.

Tôi lúc này mới phát hiện, bên cạnh cô ta có một cái ghế trống, phía trước còn đặt một bát cháo.

Bữa sáng nhà Lưu Văn Tam trước giờ đều thịnh soạn thế này cả, tuy không tinh xảo như nhà họ Phùng, nhưng ăn xong một bữa, là cả ngày đều dồi dào tinh lực.

Và mấy miếng vào miệng, tôi mới chú ý đến việc Thẩm Kế chưa ra ngoài.

Bà nội và Hà Thái Nhi thì đang ở chỗ bậu cửa gian chính loay hoay việc của mình, bà nội vẫn là nặn tượng gốm xương mèo, còn Hà Thái Nhi thì đang vá quần áo.

“Chú Văn Tam, Thẩm Kế đâu?” Tôi hỏi một câu.

Lưu Văn Tam nhún nhún vai, nói không nhìn thấy.

Từ Thi Vũ mới khẽ nói: “Ban nãy tôi gõ cửa gọi cô ta rồi, không phản ứng, đẩy cửa nhìn thử, trong phòng trống trơn, chắc là ra ngoài rồi.”

Đầu mày tôi hơi nhíu lại, ra ngoài rồi? Cô ta chẳng phải còn phải canh chừng tôi sao? Tại sao lại còn ra ngoài?

Chẳng hiểu tại sao, tôi đôi ba miếng ăn nốt chỗ cháo còn lại.

Cảm giác no biến thành hơi ấm tỏa khắp toàn thân.

Tôi không lập tức nói muốn bói quẻ cho Lưu Văn Tam, mà bảo luôn là, tôi dự định hôm nay sẽ bắt tay vào bày linh đường, đưa ông nội và bố tôi đi hạ táng.

Lúc từ nhà họ Phùng về, tôi đã từng nói qua dự định của mình rồi.

Lưu Văn Tam trịnh trọng gật đầu, nói cũng nên tiễn hai người nhập thổ vi an rồi.

Trần mù thì nhắc tôi một câu: “Đừng quên chuyện ban đầu mày hứa với sư phụ mày.”

Tôi trầm lặng.

Tôi đương nhiên không quên được, ban đầu trong cáo phó của Trương Cửu Quái, từng đồng ý sẽ để ông ta cùng Âm thuật tiên sinh, cũng chính là ông nội tôi, đồng táng.

Đồng thời tôi cũng hứa, sẽ chép lại một bản Trạch kinh và Âm sinh cửu thuật, ít nhất để Trương Cửu Quái ở dưới chín suối có thể học toàn bộ Địa tướng Kham dư.

Chưa đợi tôi mở miệng, Trần mù đã tiếp tục nói: “Gần đây nhiều việc phức tạp rắc rối, mày làm gì có thời gian đi chuẩn bị mấy quyển sách đấy, hôm qua chú Trần cũng quên không nhắc mày. Thế này đi, mày đem đồ giao cho con bé dương sai, bảo nó đi photo một bản.”

“Chú Trần đi cùng với nó để đảm bảo an toàn, mày thì ở đây làm các công tác chuẩn bị cho việc hạ táng, đến lúc đó xem xem đêm nay có thể an táng xong xuôi cho hai người họ không.”

“Người nhà họ Phùng đã đưa xe tới rồi.”

Kỳ thực ban đầu tôi hứa là chép lại.

Nhưng Trần mù không nhắc tý nào đến hai chữ chép lại, cũng là bởi vì tôi đích thực không có thời gian đi làm.

Âm sinh cửu thuật thì đơn giản, nhiều nhất tốn nửa ngày là có thể chép xong.

Nhưng trong Trạch kinh lại không chỉ là những cổ văn kia, mà còn có lượng lớn sơ đồ phong thủy.

Chép toàn bộ lại, sợ chẳng có thời gian dăm ba ngày, thì đúng là không làm được thật.

Lúc hạ táng ông nội tôi không đem theo bản sao chép, sợ là sẽ bất kính với Trương Cửu Quái. Phương pháp trung hòa này của Trần mù, đã được coi là suy nghĩ chu đáo rồi.

Từ Thi Vũ tôi tin tưởng được, cô ta cũng không hiểu phong thủy, có Trần mù đi theo bảo vệ, cũng sẽ không xảy ra sơ suất gì.

Thẩm Kế không ở đây, trong nhà cũng chẳng có người ngoài, tôi liền trực tiếp rút Trạch kinh và Âm sinh cửu thuật ra.

Do dự một lát, tôi lại mò lấy cuốn sách da dê Táng ảnh quan sơn ra, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Thầy vì Táng ảnh chi pháp mất mạng, cũng photo luôn một bản đi.”

Từ Thi Vũ rõ ràng vô cùng cẩn thận, đem mấy quyển sách cất kỹ lên trên người.

“Đi thôi gái.” Trần mù đứng dậy, đi ra phía ngoài cổng.

Từ Thi Vũ rất nghiêm túc nhìn sang tôi, rồi lại gật gật đầu, giọng tuy rất khẽ, nhưng rất kiên định, bảo tôi yên tâm.

Sau khi bọn họ ra khỏi cổng, Lưu Văn Tam cũng lau miệng, châm một điếu thuốc, bập bập rít hai hơi xong hỏi tôi cần chuẩn bị thứ gì, lão bây giờ đi làm luôn.

Tôi kkông trực tiếp nói luôn, mà lấy giấy lanh mịn ra viết.

Hạ táng ông nội và bố tôi, đồ mà tôi cần chuẩn bị tương đối nhiều, đồng thời cũng muốn dùng hình thức náo nhiệt hơn, để hai người nhập thổ.

Để ông nội tôi biết được, đứa cháu trai mà ông bỏ mạng vào, đã kế thừa nghề của ông.

Cũng để bố tôi biết, con trai của bố đã không còn là đứa hèn nhát chỉ biết tự ti trốn tránh nữa.

Mấy phút sau, tôi viết dày đặc hết hơn nửa trang giấy.

Lưu Văn Tam cầm lên nhìn, điếu thuốc lão ngậm trên miệng rung lên một phát, nói một câu: “Giỏi thật, Thập Lục, chú Văn Tam là bố nuôi mày đấy, sau này đợi chú xuống dưới, trình tự tang lễ này, mày cũng phải cho chú một phần y hệt, không được thiên vị nhất bên trọng nhất bên khinh.”

Tôi: “.....”

Hà Thái Nhi vốn đang vá quần áo, một phát liền ngẩng đầu lên.

Vù một tiếng, một cái đế dép bốp một phát đập lên trên cái đầu trọc lóc của Lưu Văn Tam.

“Chuyện gì cũng không chịu thiệt! Mấy lời này có thể tùy tiện nói ra mồm sao?” Hà Thái Nhi bực không chịu nổi.

Tôi cũng rất ngại, chẳng cách gì tiếp lời.

Lưu Văn Tam phủi bỏ bụi ở trên cái đầu trọc, cười hề hề nói: “Tóc dài hiểu biết ngắn, bà thì biết cái gì? Tần Thủy Hoàng Hán Vũ Đế hạ táng xong còn có lăng tẩm hậu táng kia kìa, nói trước với Thập Lục, cũng có làm sao đâu.”

Bà nội thì đặt tượng gốm xương mèo xuống, chắp hai tay lại, lầm bầm nói: “Không kiêng gì cả, không kiêng gì cả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận