Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 875: BÓNG ĐEN TRONG KHE HỞ

Trong lòng hơi có chút suy đoán, tôi ngừng lại một chút, rút gậy khóc tang bằng đồng ở thắt lưng ra, coi nó thành cây gậy đào, bắt đầu đào cát sông ra.

Trước khi đi giải quyết phiền phức của nhà Đường Chí Thư, Thương Tượng đã giao gậy khóc tang và trảm quỷ đao cho tôi, trọng lượng của hai món đồ này được anh ta điều chỉnh lại xong, tôi liền đem luôn theo người.

Sử dụng gậy khóc tang làm công cụ đào bới, tôi cực kỳ chú ý thận trọng.

Hơi không chú ý chút, nếu như gậy khóc tang đánh trúng xác chết này, nó liền sẽ bị tổn hại, nhưng nếu tôi dùng tay không để đào, thì tôi cũng sợ bị xác chết làm bị thương.

Xác chết ở dưới nước này, vẫn là nằm ở chỗ âm khí tập trung nhất, lại có ánh trăng chiếu rọi thế này, tôi không dám có nửa phần buông lơi cảnh giác.

Gậy khóc tang vừa là công cụ, lại vừa là binh khí phòng thân.

Mấy phút sau, cát sông ở xung quanh đã bị đào ra không ít, giữa dòng nước chảy ùn ùn, cũng đẩy tan số cát sông còn lại đi, để lộ ra ngoài nửa cái xác chết...

Cái đầu trọc không khác gì nhiều với Lưu Văn Tam, tuổi tác của hắn rõ ràng là lớn hơn một chút, vị trí tâm mày có vân dọc.

Hai mắt trợn to cực kỳ, độ tuổi ngoài năm mươi, trên mặt cũng có rất nhiều nếp nhăn.

Lúc nhìn thấy cái đầu trọc, tôi liền biết, đây là một người vớt xác rồi.

Trên vai hắn đang quấn dây thừng, có điều sợi thừng đó đã rách rách nát nát, bên trên toàn là vết đứt.

Áo tiểu quái vải đay ngâm ở dưới nước bao nhiêu năm như vậy, cũng đã trở nên mục ruỗng, có điều, hắn không phải là bị chết chìm!

Ở vị trí trên cổ của hắn, có một vết thương cực lớn, rõ ràng là bị thứ gì đó cắn đứt cổ họng!

Ngay lập tức da đầu tôi liền tê rần từng đợt.

Người vớt xác này, chắc là một trong số người năm đó xuống nước vớt xác chết của con gái Tưởng Bàn?

Dưới nước đúng thật là nguy hiểm vạn phần, tôi lúc trước cũng đã suy đoán, liệu có phải là bởi nguyên nhân phong thủy, phía dưới này có vấn đề, nên mới khiến người vớt xác không lên được không.

Bây giờ tôi hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ đó, dưới nước có thứ gì đó đang giết người vớt xác!

Cũng là bởi nguyên do này, dẫn đến việc người vớt xác của lưu vực Bàn Giang đều đang bị tru giết!

Tôi do dự một lát, từ bỏ dự định vớt cái xác chết này lên luôn bây giờ.

Việc quan trọng nhất lúc này, là phải tìm thấy xác chết của con gái Tưởng Bàn.

Tôi càng trở nên chú ý thận trọng hơn, bởi vì không biết là thứ gì giết chết người vớt xác này.

Lẽ nào là con gái Tưởng Bàn đã thành xác dữ rồi?

Khả năng này cũng chưa chắc là không thể, cô ta chết thê thảm, lại còn là tự sát, cho dù là năm đó không hóa sát, những năm nay chắc chắn cũng đã thành xác dữ.

Ngoài ra... thì chính là dưới nước có thứ gì rồi?

Cưỡng chế nén tư duy xuống, tôi bình ổn lại tâm trí, tiếp tục tìm kiếm.

Lần này, tôi thu gậy khóc tang lại, rút trảm quỷ đao ra.

Thuận theo vị trí trung tâm này, tôi đại khái dùng nhiệt độ trên người cảm nhận được làm lời nhắc, vòng xung quanh tìm kiếm.

Nếu như cái lạnh ít đi, thì là đã rời khỏi trung tâm Hồng Hà...

Cái lạnh liên tiếp không dứt, thì là đại biểu tôi vẫn đang ở trong phạm vi này.

Tìm một vòng như vậy, khiến tôi vô cùng kinh hãi.

Tôi ít nhất tìm thấy tám xác chết của người vớt xác.

Cái người đàn ông mà ban đầu tôi phát hiện ra đó, ngược lại là cách chết có thể diện nhất rồi.

Xác chết tiếp tục tìm thấy sau đó, hoặc là bị đè ở phía dưới một số đá loạn, cơ thể đều rữa nát, hoặc là bị một số đá nhọn ở dưới đáy sông đâm xuyên.

Người càng thảm hơn, đầu mặt, tay, chân, đều bị cắn xé đến hoàn toàn biến dạng, xác tàn bị đá đè lên trên.

Tôi dần dần nghĩ đến một khả năng...

Khả năng này càng khiến tôi khiếp hãi, tốc độ tìm kiếm đều nhanh hơn rất nhiều.

Hơn nữa tôi còn cảm giác, những chỗ tối tăm ở dưới nước kia, đều có thứ gì đó đang chằm chằm nhìn tôi...

Chỉ có điều tôi càng sốt ruột, thì càng chẳng phát hiện ra được gì cả.

Nguyên cả phạm vi trung tâm đáy nước, tôi đều tìm ít nhất hai lượt rồi, vẫn chẳng có phát hiện gì hết.

Thậm chí tôi đã bắt đầu suy đoán, lẽ nào con gái Tưởng Bàn những năm nay, xác chết đã đi chỗ khác rồi?

Lúc này, bình dưỡng khí tôi cõng trên lưng, dưỡng khí cũng sắp hết sạch rồi.

Do dự một chút, tôi chuẩn bị lên bờ trước, rồi nghĩ cách sau.

Nói không chừng... Tôi hoặc giả còn cần đưa xác chết của Tưởng Bàn xuống nước.

Như thế nguy hiểm bèn rất lớn, xác trên bờ vào trong nước, bèn là đi sai đường, không chừng dưới nước sẽ dụ ra thứ rất dữ.

Nhưng không làm như vậy, xác chết rơi xuống nước cả mấy chục năm, quá khó tìm thấy...

Đang lúc tôi bơi lên trên được một đoạn xong, thì cái cảm giác sau lưng bị nhìn chằm chằm đó, đột nhiên trở nên mạnh hơn rất nhiều...

Tôi rùng mình một phát, vụt quay đầu lại.

Đập ngay vào mắt, vẫn là tảng đá lớn ở dưới nước đó.

Trong lúc thảng thốt, ở chỗ bóng tối của tảng đá lớn đó, dường như có một hình bóng gầy nhỏ, đang nằm bò ở đó nhìn tôi kìa...

Thân người tôi lại run rẩy một phát, chòng chọc nhìn cái chỗ bóng tối đó.

Chỉ có điều khoảng cách này thực sự có chút xa, dưới nước đèn pin không chiếu qua được.

Vừa nãy tôi tìm sót rồi? Trực giác vô thức bảo với tôi, cái bóng gầy nhỏ đó, đúng thật khả năng là của một người đàn bà.

Tôi từ bỏ việc lên mặt nước, quay đầu lần nữa bơi xuống dưới.

Mấy phút sau, tôi đã tới chỗ vị trí bóng tối đó.

Chỗ này là mặt nghiêng của tảng đá lớn, có một khe hở, vừa vặn có thể cho một người chui vào trong.

Chỉ có điều sau khi tôi tới xong, cái bóng đen gầy nhỏ kia ngược lại biến mất không thấy đâu nữa...

Tôi vô thức thò đầu đi nhìn vào bên trong khe hở đó.

Kết quả tôi vừa mới nhìn qua, thì một đôi con ngươi đen đến rợn người, liền đột ngột xuất hiện ở trong khe hở, chòng chọc nhìn tôi!

Bất thình lình một phát thế này, sợ đến mức khiến tôi cắn mạnh đầu lưỡi một phát!

[Tác giả có lời muốn nói]

Muốn xin ít thưởng... Chương thứ hai là một chương lớn gộp hai chương lại...

Chương mới hôm nay kết thúc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận