Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 533: KHIẾN CẬU ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ

Âm tiên sinh lại thở dài một tiếng, ông ta cười lăc lắc đầu, tiếc nuối nói: “Thẩm Kế cũng là đồ đệ vừa ý của tôi, nếu không phải vì mệnh của hai người, tôi đúng là nguyện tác hợp hai người với nhau.”

“Tiếc rằng trời có lẽ trời, mệnh có mệnh số.” Âm tiên sinh lắc đầu không thôi.

Tôi chằm chằm nhìn ông ta, khàn giọng nói: “Ông đúng thật vô tình như thế à? Ông có thể coi tôi là con cờ, việc này rất bình thường, sự xuất hiện của tôi trong mắt ông chính là một con cờ.”

“Thẩm Kế chắc là đứa trẻ do một tay ông nuôi lớn đúng không?”

Tôi nói những lời này, cũng là đang thử, xem Âm tiên sinh có sơ hở nào không.

Chứ nếu không, chúng tôi sợ là chẳng có cơ hội rời đi rồi.

Lần trước khi tôi và Trần mù, Phùng Bảo từ phòng của Kế Nương đi ra, cửa căn Đại điện này cũng đóng kín.

Không thể trùng hợp hơn là, lần đó Phùng Bảo mở cửa.

Đứng bên ngoài chính là xác chết Kế Nương cưới chồng, cùng với số chín tùy tùng đó!

Lần này, tuy rằng thân thủ tôi nâng cao không ít, bản lĩnh của Trần mù cũng tiến bộ đủ nhiều, càng là có bà cụ Hà Thần bà này.

Nhưng xác chết Kế Nương cưới chồng, thì lại nhiều gấp đôi so với lần trước.

Còn có cả sự tồn tại của Âm tiên sinh...

Lần này cũng không thể nào có thêm biến số, giống như lần trước Mã Liên Ngọc đột ngột xuất hiện... cho chúng tôi cơ hội tháo chạy nữa.

Biến số, đã bị Âm tiên sinh tiêu diệt từ trong trứng nước!

Tư duy chỉ trong chớp mắt, Âm tiên sinh vẫn mang khuôn mặt mỉm cười đó.

Ông ta gật gật đầu nói: “Đích thực, nó là đứa trẻ tôi một tay nuôi lớn. Cũng là đồ đệ duy nhất của tôi.”

“Cô ta tuổi còn trẻ măng, ông sao có thể nhẫn tâm khiến cô ta chết ở đây được?” Trong lòng tôi rất bức bối, câu trả lời bình thản của Âm tiên sinh, ngược lại chẳng có một tý chút sơ hở nào.

Âm tiên sinh lắc lắc đầu nói: “Tôi chẳng phải từng nói rồi sao, đây là mệnh số đã định của các cậu, nó ra đời đã định kết cục này, hoặc có thể nói, những năm nay có rất nhiều người, đều chuẩn bị chấp nhận kết cục này.”

“Mỗi một đời Âm tiên sinh, nữ đồ đệ được dạy dỗ đều mang dòng máu này, dòng máu thuộc riêng về Kế Nương.”

“Năm đó khi Kế Nương dừng xác tại đây, bèn từng bói một quẻ, bà có hai lần cơ hội đăng thiên vũ hóa, đều sẽ có một người đàn ông làm bậc thang cuối cùng để bà lên đỉnh! Người đàn ông đó bắt buộc phải là người có tiếng tăm trong giới phong thủy, hoặc có bản lĩnh lớn.”

“Lần trước bà vũ hóa thất bại, tôi thấy là do các cậu lấy xác chết của Trương Cửu Quái đi, cùng với những kẻ trộm xác chết trên núi kia, đã phá hoại chuẩn bị của những năm nay.”

“Có điều Trương Cửu Quái mà các cậu đưa đi, lại từng bói một quẻ, sát với biến số trong quẻ bói của Kế Nương năm đó, cũng chính là thời cơ vũ hóa lần thứ hai của bà.”

“Vậy nên tôi thả cho cậu một con đường sống, đưa Táng ảnh quan sơn cho cậu, cậu có năng lực hơn Trương Cửu Quái nhiều. Cậu không chỉ tinh thông Dương toán, thậm chí thuật phong thủy của nguyên bộ Địa tướng Kham dư, Táng ảnh quan sơn sẽ khiến cậu trở thành Âm dương tiên sinh độc nhất vô nhị!”

“Tinh thông Tinh tượng Thiên nguyên, Âm dương Trạch nguyên, đường hướng Sa Thủy, phong thủy long mạch trong thiên hạ! Cậu gẩy bàn tính một cách nhuần nhuyễn, càng có thể gieo quẻ bói mệnh số!”

“Cậu sẽ là bậc thang có một không hai của Kế Nương, cũng là “người” mà bà đợi cả trăm năm!”

Khi Âm tiên sinh nói đến đây, ông ta đã hưng phấn đến mức giọng nói không ngừng trở nên run rẩy.

Hai mắt ông ta trợn cực lớn, trong mắt toàn là khát vọng, vụt giơ tay lên chỉ về phía tôi, sẵng giọng quát: “La Thập Lục, còn không qua đây, thay áo liệm lên! Thi hành việc được định sẵn trong số mệnh của mày!”

Cùng lúc này, số chín người tùy tùng đứng ở sau lưng Âm tiên sinh kia, đột ngột đồng loạt lên trước một bước, bọn họ lập tức tản người ra, vây đánh về phía chúng tôi!

Cái người đứng giữa đó không hề nhúc nhích, lần đó kẻ mà tôi nhìn thấy ở lối vào hẻm núi cũng chính là lão!

Tôi lúc này mới phát hiện, trong tay lão còn đang nâng một bộ áo liệm.

Bộ áo liệm này hoàn toàn không giống với những người khác, hai thứ màu đỏ tươi và đỏ thẫm khác biệt được kết hợp lại với nhau một cách khéo léo, giống như đang phản chiếu thứ đạo lý Âm Dương điệp ảnh của Kế Nương Trạch vậy.

Đồng thời bên trên nó cũng có rất nhiều hoa văn huyền bí, lờ mờ chẳng phải giống hệt với những khuôn mặt trên mặt đất kia sao?

Trong chớp mắt, tám người đã bao vây ba chúng tôi lại!

Tôi đột ngột rút gậy khóc tang ra, Trần mù cũng vụt cong người, chuẩn bị sẵn sàng lao lên trước.

Còn về bà cụ Hà, thì càng là một phát rút luôn trảm quỷ đao ra.

Trong tiếng gió rít vù vù, lưỡi trảm quỷ đao ánh sáng lấp lóe, trông càng sắc bén!

“Đây là số mệnh của mày! Mày chạy không nổi, tránh không thoát! Không chấp nhận, thì đợi thằng mù và mụ già bên cạnh mày đều chết đi!”

Âm tiên sinh lại lạnh lùng quát lên.

“Âm tiên sinh, tôi bó tay chịu trói, ông sẽ tha cho chú Trần và bà Hà sao?” Tôi nheo mắt, châm biếm nói một câu.

Trong mắt Âm tiên sinh rõ ràng lại ánh lên một tia ngạc nhiên, ông ta đột nhiên nheo mắt lại, không nói nữa.

Tám người kia chỉ dừng lại trong một tích tắc, trong đó lập tức phân ra sáu người, phân biệt ba người tấn công Trần mù, ba người đánh bà cụ Hà, hai người còn lại thì lao về phía tôi!

Đương nhiên, sáu người kia đều ra sát chiêu, móng tay sắc nhọn, nếu không đâm về phía những chỗ như mắt, họng, thì cũng là vị trí tim!

Còn hai người đối phó với tôi kia, thì là dùng động tác tới khống chế tôi, túm lấy cánh tay và bả vai tôi!

Tôi chẳng có thời gian để ý đến thứ khác, gậy khóc tang trong tay vung mạnh lên, phủ đầu một đòn đánh về phía đỉnh đầu một người!

Đồng thời tôi quát lên: “Nhật Nguyệt giác có Cốt ngang tai, phá thì đoạn nghiệp!”

Rầm một tiếng vang lên, gậy khóc tang đập mạnh lên phía bên trên xương mày trái của người đó!

Rắc một tiếng vang lên, xương mày của người đó gãy rồi.

Nhưng hắn không hề có một chút cảm giác đau đớn nào, hơi ngừng lại một chút xong, liền tiếp tục lao lên trước.

Người còn lại thì túm thẳng về phía cánh tay tôi.

Tay còn lại của tôi thì móc con dao găm đỡ âm linh ra, đâm thật mạnh về phía vị trí hơi cao hơn hai mày nhưng nằm dưới ấn đường!

“Xương long giác làm phụ, phá đi đời này thành vô tích sự!”

Rắc một tiếng, dao găm đâm thẳng vào trong xương Long giác của người thứ hai.

Hắn cũng chẳng có bất cứ phản ứng gì, mà ngược lại một tay túm lấy cổ tay của tôi, cơn đau khiến tôi hự lên một tiếng.

Tôi bật người lên, đạp mạnh một cú trúng bụng hắn, hơn nữa còn rút gậy khóc tang lại, một gậy đập lên trên cổ tay hắn!

Xèo một tiếng, khói trắng bốc lên, hắn buông cổ tay tôi ra, tôi loạng choạng lùi ra sau tận mấy bước, lùi thẳng vào bên trong Đại điện.

Tiếng nước bắn tung tóe lép nhép, còn thứ bắn tung tóe lên thì là thứ máu ở dưới đường rãnh trên mặt đất!

Đã có mấy chỗ mặt máu, bị tôi dẫm khiến máu tràn ra ngoài, trông càng mờ mịt hung tợn hơn!

Tôi thở dốc một cách nặng nhọc, gan bàn tay đều đang đau âm ỉ.

Hai người kia thì vẫn tiếp tục ép lại gần, trực tiếp xông thẳng vào trong Đại điện.

Bên ngoài, thần sắc của Âm tiên sinh càng lạnh lùng hơn, ông ta vô cùng điềm nhiên: “La Thập Lục, giãy giụa chỉ tốn công vô ích thôi.”

“Bó tay chịu trói, tao có thể chỉ giết mụ già này, mụ ăn nói nhục mạ Kế Nương, còn về thằng mù này, có thể thả nó đi.”

Còn chưa đợi tôi trả lời, đột nhiên bà cụ Hà liền khạc một tiếng.

Đồng thời giọng của bà cụ cũng âm u lạnh lẽo: “Giết tao? Bà già này sống lâu rồi, khắc chết cháu trai, khắc chết chồng, cái mạng này của tao còn ác hơn cả đồ đệ tao! Người giết tao còn chưa ra đời đâu!”

Mặt Âm tiên sinh đột ngột biến sắc, ông ta nhanh chóng tránh né, mới tránh được bãi đờm đó của bà cụ Hà.

Còn về Trần mù, lão cũng quát lên: “Thập Lục, tìm cơ hội lao xuống núi! Những thứ này, chắc không được xuống dưới đường ván!”



[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm tạ Tô Trà Trà tiếp tục thưởng một ‘Chứng nhận đại thần’! Cảm ơn ‘Pháo hoa bạo chương’ của Lão Quách VIP!

Chương mới hôm nay kết thúc tại đây nhé!
Bạn cần đăng nhập để bình luận