Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 512: THI ĐAN

Tôi vừa mới tỉnh giấc, đã nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Đi ra mở cửa phòng, người gõ cửa là Thẩm Kế.

Một phát liền nhìn thấy Âm tiên sinh đang đứng ở trong sân!

So với trước khi chia tay Âm tiên sinh.

Lúc này thần sắc của ông ta rõ ràng toát ra đôi phần mệt mỏi, quần áo trên người cũng có không ít chỗ rách, mái tóc vốn được cắt ngắn gọn gàng, nay lại cũng có một chỗ bị gọt bằng.

Nhìn từ mức độ bằng phẳng, nếu như góc độ thấp xuống dưới thêm chút nữa, thì thứ bị gọt bỏ chắc sẽ là xương đầu của Âm tiên sinh.

Có điều khí thế cả con người của ông ta thì vẫn giống hệt như trước đây, không hề có chút thay đổi gì.

Thẩm Kế đến bên cạnh Âm tiên sinh, tôi cũng bước đến trước mặt ông ta.

Tôi và Âm tiên sinh bốn mắt nhìn thẳng nhau, ông ta quan sát tôi một lượt từ trên xuống dưới, rồi mới nói: “Hao tổn của Nhị ngũ tinh khí, hoàn toàn không đơn giản như cậu tưởng tượng, sau này đừng có hành động lỗ mãng nữa, cũng là cơ duyên trùng hợp, nên mới có cơ hội bù đắp lại.”

“Tôi đã lấy đồ về, làm một số công tác chuẩn bị, đêm nay tôi sẽ giúp cậu phục hồi như cũ.” Âm tiên sinh không hề nói bất cứ lời gì thừa thãi. Mà ngược lại như thế này thì càng khiến trong lòng tôi hơi có chút mất tự nhiên.

Bởi vì tôi vẫn chẳng nhìn ra được cái gì từ trên người ông ta cả.

“Chuẩn bị thứ gì?” Tôi hỏi.

Âm tiên sinh hơi trầm ngâm, rồi trả lời: “Người sở dĩ tồn tại, là nhờ Nhị Ngũ tinh khí, hạ sinh ngũ cốc, thượng là Liệt Tinh, giấu vào trong ngực.”

“Thi đan tập hợp tinh túy của phong thủy nguyệt hoa, Nhị Ngũ tinh khí tôi luyện. Lấy ngũ cốc dưới ánh sao làm cơ sở, có thể giúp cậu phục hồi như cũ.”

“Cậu đi chuẩn bị một thùng nước suối, cùng với ngũ cốc thông thường là được.”

Những thứ này hoàn toàn nằm ngoài phạm trù lý giải của tôi, sự bác học của Âm tiên sinh cũng khó mà suy xét được.

Tôi gật đầu đồng ý, ông ta bèn định đi vào trong phòng.

Trong lúc do dự, tôi gọi Âm tiên sinh lại, hỏi ông ta chuyến đi này có nhìn thấy xác chết của Dương Hạ Nguyên không, rốt cục đã gặp phải nguy hiểm gì?

Biểu hiện của Âm tiên sinh rất bình thản, ông ta nói có nhìn thấy hay không, có gặp phải nguy hiểm gì không, những thứ này đều không quan trọng. Quan trọng là ông ta đã đem Thi đan về rồi.

Nói xong ông ta liền đi vào trong phòng, Thẩm Kế cũng cùng vào theo.

Tôi im lặng không nói nên lời, nhưng cũng biết ông ta chắc chắn sẽ không tiết lộ gì thêm rồi.

Cửa phòng ở bên kia âm thầm bị đẩy mở, bà cụ Hà bước cái chân bó ra ngoài, mang theo một tràng tiếng chuông ting tang giòn giã.

Trần mù đi sau bà cụ Hà mấy bước, rất có lễ nghĩa tôn ti.

Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi cũng đi từ trong phòng ra.

Mấy người ra ngoài sân, tôi cũng mới biết, những lời ban nãy, bọn họ đều nghe rất rõ ràng.

“Thế này đi Thập Lục, cần chuẩn bị thứ gì, chú với dì Thái đi cùng với mày.” Lưu Văn Tam mở miệng đề nghị.

Tôi gật đầu đồng ý, không hề từ chối.

Rời khỏi nhà, chỉ để hai người Trần mù và bà cụ Hà ở lại.

Bước lên đường thôn, Lưu Văn Tam đưa cho tôi một điếu thuốc, bình thường tôi ít hút, nhưng lúc này cũng vẫn châm lên.

Rít một hơi, khói thuốc cay nồng lượn lờ qua phổi, tư duy cũng trở nên sáng tỏ hơn nhiều.

“Âm tiên sinh chắc vượt không ít nguy hiểm, nhìn lên trông chẳng thương tích gì, nhưng trên thực tế đã được coi là thảm hại rồi.” Hà Thái Nhi mở miệng khẽ nói.

Lưu Văn Tam bập bập rít hai hơi, rồi mới nói: “Càng như thế này, thì mưu toan của lão càng không ít, càng nói lên sự quan trọng của Thập Lục đối với Kế Nương, chứ không làm sao lại để chủ tế như lão bất chấp nguy hiểm tính mạng đi lấy Thi đan?”

“Thập Lục, mày không được quá tin tưởng lão.” Lưu Văn Tam vẫn chưa dừng lại, tiếp tục bổ sung một câu: “Trước tiên xem đêm nay, lão có thể khiến dương thọ của mày bù đủ lại không, nếu có thể, thì trước khi tới núi Kế Nương phải hỏi rõ ràng, rốt cục cần phải làm gì, có nguy hiểm gì.”

Chưa đợi tôi mở miệng, Hà Thái Nhi đã lườm Lưu Văn Tam một cái, nói: “Lão sẽ nói à? Tưởng người ta đều như ông chắc? Thẩm Kế giấu rất kỹ, trước mặt mẹ tôi cũng gần như không lộ vẻ sợ sệt, lão là sư phụ của Thẩm Kế, chỉ giấu càng kỹ hơn thôi.”

Lưu Văn Tam nhíu mày, điếu thuốc trên miệng lão lắc qua lắc lại, giống như có thể rớt xuống bất cứ lúc nào vậy.

“Chú Văn Tam, trước mắt chỉ có thể đi bước nào nhìn bước đấy, dì Thái nói đúng thật cũng không sai.” Tôi tiếp lời, ngừng một lát rồi tiếp tục nói: “Cháu thà tin bọn họ là người tốt, nhưng cháu cũng không thể phủ nhận, Âm tiên sinh có thể tới tìm cháu cũng là bởi vì quẻ bói của sư phụ cháu, ông ta có thể đưa Táng ảnh quan sơn cho cháu cũng là vì nguyên nhân này.”

“Còn về nguy hiểm trong đó, cứ đợi xem đêm nay thế nào đã.”

Bây giờ tôi không nói luôn ra quyết định, rằng đã dự định không đưa lão và Trần mù theo, nếu không Lưu Văn Tam chắc chắn sẽ trở mặt với tôi ngay tại chỗ.

Đồng thời trong lòng tôi cũng hiểu rõ, lão và Hà Thái Nhi ra ngoài, cũng là vì bàn bạc riêng những chuyện này với tôi, dù sao có một số việc cũng không thể nào nói ở trong nhà được.

Ngũ cốc rất dễ giải quyết, lúa thì nhà nào cũng có, trong nhà Lưu Văn Tam cũng không thiếu.

Bốn loại kê, tắc, mạch, đậu thì hơi ít hơn một chút.

Một nhà không có đủ, Hà Thái Nhi lại đi tìm thêm mấy nhà, mỗi loại đều lấy một bao nhỏ.

Cuối cùng là nước suối, thì là tìm một số dân thôn qua sau núi gánh về.

Đưa những thứ này về nhà, thời gian vẫn chưa tới trưa.

Nước suối được đổ vào một cái thùng gỗ lớn, đặt ở chính giữa sân.

Hà Thái Nhi vào bếp bận bịu, đến giờ ăn cơm, Thẩm Kế ra ngoài bê đồ ăn về phòng.

Cả một buổi chiều, chúng tôi đều chẳng đi đâu hết, cứ thế đợi cho đến lúc chập tối, Âm tiên sinh mới từ trong phòng đi ra.

Việc đầu tiên mà ông ta làm, chính là đổ ngũ cốc vào trong thùng nước, hơn nữa bảo tôi vào trong ngâm.

Tuy không cần cởi quần áo, nhưng đồ trên người tôi quá nhiều, chắc chắn phải bỏ ra.

Tôi liền cởi bộ Đường phục ra, bao gồm tất cả đồ vật đều bọc ở bên trong, giao vào tay Trần mù, cũng chỉ có như vậy, tôi mới có thể yên tâm.

Tiếp đấy lại làm theo lời nói của Âm tiên sinh, mặc một bộ đồ mỏng vào trong thùng nước.

Tháng hai trời đã vào xuân, nước suối vẫn còn rất lạnh, lạnh đến mức có chút buốt xương.

Cùng với ánh trăng xuất hiện, chấm sao cũng phủ dày bầu trời đêm.

Ngâm lâu trong nước suối, quen với nhiệt độ này rồi, thì không thấy lạnh quá thế nữa.

Tôi bây giờ cũng chẳng biết đã đến giờ gì rồi.

Chung quy là đợi một thời gian tương đối dài, Âm tiên sinh mới đi đến trước mặt tôi.

Ông ta mò ra một cái hộp nhung nho nhỏ, sau khi mở ra xong, thứ hiện ra trong tầm mắt, là một viên ngọc to khoảng tầm bằng quả trứng chim câu.

Bề mặt viên ngọc vô cùng nhẵn bóng, toát ra một thứ màu xanh trắng, và còn cả thứ hơi lạnh không tả ra được.

Tôi vô thức nuốt khan một miếng, ông ta không phải định bảo tôi ăn cái thứ này đấy chứ?

Tuy tôi biết, đây là Thi đan mà Dương Hạ Nguyên nằm mơ cũng muốn có được, nhưng dù sao cũng là thứ trên người xác chết....

“Ngậm vào trong miệng, không được nuốt, tôi chưa bảo cậu nhả ra, thì không được phép nhả.”

Hai ngón tay Âm tiên sinh kẹp lấy viên ngọc, đưa thẳng tới cạnh miệng tôi.

Tôi: “.....”

Đấu tranh tâm lý mãi một hồi, tôi mới cắn răng ngậm viên ngọc này vào trong miệng.

Vào miệng bèn là một thứ cảm giác trơn nhẵn mát lạnh, được cái cũng không đến mức lạnh băng.

Thi đan không có mùi vị gì khác thường, giống hệt như ngậm một miếng ngọc vậy.

Đồng thời, tứ chi bách huyệt đều truyền lại một thứ cảm giác hơi nhoi nhói, giống như là có thứ gì đó đang chui vào trong da tôi vậy.

Cảm giác trơn nhẵn lạnh lẽo cũng đi kèm chút khí nóng, cái lạnh đến từ nước suối, còn thứ khí nóng này thì tôi lại chẳng biết đến từ đâu.

Tôi vô cùng cẩn thận, mới chú ý không nuốt mất Thi đan.

Cũng vào lúc này, cổng nhà đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Cái âm thanh ấy vô cùng gấp gáp, cứ cộc cộc cộc suốt, cổng nhà gần như đã sắp bị đập nát vậy!



[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc tại đây, chương buổi sáng là chương dài, nên không chia thành chương ngắn để đăng.

Cảm tạ ‘Chứng nhận đại thần’ và ‘Hỏa tiễn xông bảng’ của Ninh Tĩnh Chí Viễn.

Cảm tạ ‘Hỏa tiễn xông bảng’ của Tiểu Văn.

Và còn rất nhiều ‘Phù giục chương’, ‘Hồng bao’, ‘Viên nhộng linh cảm’ của rất nhiều độc giả khác, cảm kích sự ủng hộ của mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận