Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 163: TAO SỢ CHẾT THẬT SAO?



Trong lòng tôi vui mừng tột độ, Lưu Văn Tam hóa ra theo tới đây à!

Đồng thời trong lòng tôi càng trấn tĩnh!

Giây tiếp theo, tôi liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, giống như là vịt bị cửa kẹp vậy.

Tiếp đó là tùm một tiếng đồ rơi xuống nước.

Cánh tay bị trói đột nhiên nơi lỏng ra.

Tôi lập tức giằng ra, một tay vuốt bỏ chỗ máu ban nãy bết trên con mắt.

Trong mắt vẫn còn bị một lớp máu bao trùm.

Tôi cũng đã nhìn rõ.

Lưu Văn Tam đứng ở vị trí phía trước mặt tôi tầm hai ba mét.

Trong tay lão xách chiếc trảm quỷ đao lúc trước để ở trong sân.

Mụ đàn bà mặt ngựa kia ngã nằm dưới chân lão, cổ mụ trọc lóc chỉ còn một vết thương to như cái bát, đầu nằm ở chỗ cách tôi không xa, đang lăn cồng cộc về phía chân Lưu Văn Tam!

Còn lão già chết tiệt kia thì đang giãy giụa trong làn nước sông bên cạnh.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, cái giọng như vịt đực của lão già kêu gào thảm thiết, rồi dần dần cũng bắt đầu trở nen yếu đi...

Lúc này tôi buồn nôn không chịu được.

Thứ máu bắn lên mặt tôi, là của cái đầu mụ đàn bà chết tiệt bị Lưu Văn Tam một đao chặt xuống kia á!

Tôi vội dùng ống tay áo để lau.

Mắt nhìn cái đầu mụ đàn bà lăn tới dưới chân Lưu Văn Tam.

Lòng tôi quyết một phát, vụt bước lên trước mấy bước, mò mảnh vải hành kinh từ trong túi ra, một phát trùm lên trên cái đầu của mụ đàn bà chết tiệt kia!

Giây phút đó, thế lăn của mụ vừa hay thành mặt đối mặt với tôi, đôi mắt một mí, trong con ngươi toàn là hung tợn, trên mặt càng vặn vẹo vô cùng kinh khủng!

Khiến toàn thân tôi toàn là da gà và mồ hôi lạnh.

Có điều giây phút vải hành kinh trùm lấy đầu mụ, tôi đột nhiên cảm thấy, cái cảm giác âm u kia đột nhiên một phát biến mất không còn nữa...

Tôi rùng mình một cái, Lưu Văn Tam bất chợt một phát, đá bay cả miếng vải hành kinh lẫn cái đầu của mụ xuống dưới sông.

Vừa hay đập vào lão già chết tiệt kia, trở thành sợi rơm cuối cùng đè bẹp con lạc đà.

Lão già chết tiệt cũng hoàn toàn chìm nghỉm...

Lưu Văn Tam lại thêm phát nữa, đá thân thể mụ đàn bà xuống dưới sông Dương.

Rồi lão mới nheo nheo mắt nhìn tôi, châm một điếu thuốc: “Thập Lục, thằng nhóc mày vẫn chưa đủ lông đủ cánh, đã học thói đá bỏ chú Văn Tam mày đi hành sự, phải không?”

Lưu Văn Tam cũng chẳng phải là chất vấn tôi, trong lời nói có đôi chút phức tạp, còn có vài phần buồn bã.

Tôi lại cảm thấy rất ngại ngùng.

Lại lau bỏ máu trên mặt, rồi mới mất tự nhiên hỏi: “Chú Văn Tam, chú liên tục đi theo à?”

Lưu Văn Tam rít nửa điếu thuốc, gật gật đâu: “Không đi theo mày, cứu mày kiểu gì? Dựa vào mày với dì Thái mày? Hai người chúng mày, ra sông Dương thì nổi được mấy cái bọt sóng?”

“Đừng có nói là còn chưa xuống sông, đã bị hành cho mất nửa cái mạng rồi.”

Tôi gượng cười một cái, trước tiên là cảm ơn Lưu Văn Tam, sau đó mới cắn răng tiếp tục giải thích.

Nói tôi chỉ là muốn thử xem sao, lão không chịu đi, dì Hà nhìn ra rồi, dì ấy chấp nhận tới.

Nhỡ mà tôi có thể thành công, thì đấy là chuyện tốt mọi người đều vui vẻ.

Lưu Văn Tam thì lại im lặng.

Lão bước đến bên rìa cầu tàu ngồi xuống, trảm quỷ đao vứt sang một bên.

Thuốc hút hết điếu này tới điếu khác.

Lúc này, bên trên thành đập, những ánh đèn pin kia cũng chiếu về hướng chúng tôi.

Hà Thái Nhi và đám người nhà họ Phùng cũng vội vàng phi xuống khỏi đập.

Phùng Khuất thấy tôi không sao, vốn dĩ định lên trước nói mấy câu, tôi lấy tay ra hiệu bảo bọn họ đừng có lại gần.

Dù gì cũng làm việc bao nhiêu năm cho nhà họ Phùng, Phùng Khuất cũng rất biết điều đưa người rời đi.

Hà Thái Nhi nhanh chân bước lên trên cầu tàu, thần sắc vẫn còn đôi chút hoảng hốt, đi tới túm lấy tay tôi nói: “Thập Lục, mày không sao chứ?”

Tôi cười cười, nói không sao.

Hà Thái Nhi lại hỏi tôi ban nãy xảy ra chuyện gì.

Tôi bèn đơn giản kể lại đôi câu, đại loại là trước đây tôi có dính dáng đến một mụ đàn bà đã chết, mụ cứ bám theo tôi, lúc bắt được tôi đi lẻ một mình, liền điên cuồng đối phó tôi.

Cố gắng không để cho Hà Thái Nhi lo lắng.

Hà Thái Nhi cuối cùng cũng gật gật đầu, bà ta trợn mắt nhìn Lưu Văn Tam đang ngồi ở rìa cầu tàu một cái, giọng nói rõ ràng không dễ nghe cho lắm: “Ông tới cũng tới rồi, còn núp phía sau xem kịch, không biết đường qua bên cạnh Thập Lục sớm tý sao?”

Lưu Văn Tam im lặng một lát, mới trả lời một câu: “Nếu tôi không tới thì sao? Có phải sẽ thành bà tìm Thập Lục, bảo Thập Lục đi ra đây với bà, rồi lúc đó Thập Lục mất tích không thấy đâu? Bị hại rồi?”

Lão còn chẳng thèm quay đầu, lại châm một điếu thuốc.

Mặt Hà Thái Nhi lập tức đỏ bừng cả lên.

Tôi thì nghe đơ ra, Lưu Văn Tam chắc chắn là giận rồi.

Lão còn chưa từng dùng thái độ này nói chuyện với Hà Thái Nhi bao giờ!

Giây tiếp theo, hai hàng nước mắt của Hà Thái Nhi liền chảy xuống.

“Thập Lục nếu xảy ra chuyện thật, cùng lắm tôi đền mạng cho nó! Nhưng hôm nay tại sao một con đàn bà như tôi cùng với một thằng nhóc như Thập Lục có thể ra đây, Lưu Văn Tam ông không tự kiểm điểm lại chút nào sao?”

Giọng nói còn lẫn tiếng khóc của Hà Thái Nhi, càng như có vài phần điên cuồng gào thét! Cao giọng hét vào mặt Lưu Văn Tam!

“Dì Thái... Dì đừng nóng vội...”

Lúc này tôi cũng chẳng biết phải làm sao mới phải.

Vốn dĩ định là xuống sông xem thử, bây giờ cái bộ dạng này của tôi, lấy đâu ra bản lĩnh mà xuống sông nữa?

Hơn nữa Lưu Văn Tam ở đây, lão mà không cho tôi xuống, thì tôi cũng chẳng xuống được.

Hà Thái Nhi thì đỏ mắt lên, trợn mắt nhìn Lưu Văn Tam, giơ tay lại chỉ vào mặt lão.

Sau đó bà ta nói từng câu từng chữ một: “Tôi nói cho ông biết Lưu Văn Tam! Đời này, tôi đều sẽ thủ trên bờ sông Dương! Khổ Nhi không lên được bờ, cả đời này tôi cũng sẽ không đi đâu hết!”

“Ông muốn tôi sinh đứa nối dõi tông đường cho họ Lưu nhà ông? Trừ phi ông xuống dưới, vớt con trai lên cho tôi!”

“Nếu không, ông đi tìm con đàn bà khác nhé!”

“Con chết yểu, lỗi của cha! Kể cả ông có đẻ được những đứa con khác, tôi cũng không tin đêm ngủ ông không bị ác mộng làm cho tỉnh giấc! Tàn hồn oán niệm của nó đời này đều sẽ đi theo ông, nói ông là một thằng bố không làm tròn trách nhiệm!”

“Kể cả Thập Lục chọn được một chỗ đất tốt chôn cất bố ông, sau này số ông đông con nhiều cháu, ông cũng sẽ bị lương tâm cắn rứt cả đời, bị tôi hận cả đời!”

Hà Thái Nhi nói xong, bà ta liền run rẩy bước ra khỏi cầu tàu, lại gọi tôi một tiếng: “Thập Lục, đi, đi với dì Thái mày ra quán ăn ở, Lưu Văn Tam là thằng hèn! Lão có bản lĩnh gì làm bố nuôi mày?!”

Chỉ trong chốc lát như vậy, Hà Thái Nhi đã khóc nước mắt nhạt nhòa, toàn thân không ngừng run rẩy.

Tâm trạng bà ta hoàn toàn bị kích động lên, tôi cũng chẳng biết phải khuyên thế nào, càng chẳng có cách nào mở mồm ra khuyên.

Chỉ biết gọi một câu dì Thái, rồi chẳng biết nên nói gì nữa...

Lưu Văn Tam vẫn cứ bất động, cứ thế ngẩn người nhìn xuống mặt sông.

Tôi lúc này mới chú ý, hướng mà lão nhìn, dường như cũng là vị trí mà ban nãy tôi và Hà Thái Nhi nhìn.

Nơi mà con trai lão bị xoáy nước cuốn xuống dưới!

Ngoài ra, sông Dường còn có thay đổi khác.

Từ vị trí ban nãy cái đầu và thân người của mụ đàn bà chết tiệt kia rơi xuống sông.

Và chỗ mà lão già chết tiệt đó rơi xuống nước, đột nhiên xuất hiện một số đầu tóc đen xì xì....

Hóa ra lại sắp sửa thành một cảnh tượng đầy sông toàn chết đổ!

Trong đầu tôi đột nhiên hiện ra một từ.

Nước sông không phạm nước giếng.

Cũng chẳng biết mụ đàn bà với lão già chết tiệt kia rốt cục là xác hay là quỷ, hay là thứ gì nữa....

Bọn chúng khiến sát của cả sông đều bị kinh động...

Đồng thời, trên mặt nước chỗ không xa, tôi bất chợt phát hiện, con trâu sắt vốn phải ở dưới mặt nước mấy mét, lại đã nhô một chút ít cái đầu lên trên!

Giây tiếp theo, Lưu Văn Tam lại đứng dậy, lão đột nhiên cười cười.

Hạ giọng nói: “Lưu Văn Tam tao, sợ chết như vậy thật sao?”

Trong lòng tôi chợt thấy hoảng, vội vàng nói một câu: “Chú Văn Tam, chú đừng xúc động làm bừa....”

[Tác giả có lời muốn nói]

Người vớt xác chúng ta, kinh động cả sông sát! Phù giục chương đốt lên! Ba chương kết thúc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận