Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 968: TRỜI XUI ĐẤT KHIẾN

Mặt tôi đột ngột biến sắc mạnh, ánh mắt trong nháy mắt đã khóa chặt lấy Ngô Mậu.

Tôi hoàn toàn không ngờ rằng, gã Ngô Mậu này hóa ra mưu đồ không nhỏ, muốn tôi làm việc cho y, hơn nữa tôi sửa bố cục phong thủy của thành phố Nội Dương, y lại còn đều đã đi thăm dò qua rồi!

Tuy rằng trước khi sửa bố cục Phong thủy này, tất cả đều rất phức tạp, nhưng sau khi thực sự bắt đầu sửa đổi, chỉ cần là người tinh thông bố cục Phong thủy, đều có thể nhìn ra được đây là bố cục gì.

“Anh đã làm những gì rồi?!” Trong giọng nói của tôi, đã toát ra sát khí.

Sắc mặt Ngô Mậu vẫn bình thản như cũ, cười nhạt nói: “La tiên sinh, tôi chỉ nói một câu, lẽ nào cậu còn định giết thêm một người là tôi nữa sao? Lần đó tôi và La tiên sinh còn rất có ngọn nguồn với nhau, lúc đó tuy không chạm mặt với La tiên sinh, nhưng La tiên sinh cũng biết, giữa Phong thủy tiên sinh với nhau tốt nhất đừng va chạm, giữa chúng ta chẳng có nhiều thù oán như vậy, điều tôi yêu cầu chẳng qua chỉ là một việc nhỏ rất đơn giản, so với những gì tôi gặp phải, có thể nói là cực kỳ nhỏ bé.”

Trong lúc nói, y từ sau bàn trà bước ra ngoài, đi về phía sau lưng tôi.

Trần Dung Dung thì vẫn cứ đứng ở chỗ không xa sau lưng tôi, y tới bên cạnh Trần Dung Dung, vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô ta, rồi đi tới chỗ sô pha ngồi xuống, đầu cũng chẳng ngoảnh lại, điềm nhiên nói: “La tiên sinh cứ suy nghĩ đi, cậu là Âm dương tiên sinh, tôi chỉ là một Phong thủy tiên sinh nhỏ nhoi, cậu muốn giết người tôi chạy không thoát, có điều mệnh số có tương khắc tương báo, sẽ phát sinh chuyện gì, tôi cũng không dám chắc được. Đương nhiên, hồn của hai ba mươi công nhân kia bèn cùng tôi lên đường thôi.”

Sát khí trong mắt tôi gần như đều đã sắp bắn cả ra ngoài, lúc này, Phùng Quân lắc mạnh đầu với tôi, lửa giận trong mắt hắn rõ ràng cũng không đè nén nổi nữa rồi.

Một cú lật tay, hai con dao găm dài mảnh liền xuất hiện trong hai bàn tay hắn, đột ngột quay người, hai ba bước bèn lao đến phía sau sô pha, hai tay vắt chéo, hai con dao găm phân biệt giao thoa trước cổ của Ngô Mậu, chỉ cần Phùng Quân dùng sức kéo ra sau một phát, Ngô Mậu liền đổ máu ngay tại chỗ.

Trần Dung Dung bị dọa cho mặt mày tái mét, hét toáng lên.

Phùng Quân hung hãn nói: “Mày coi bản thân là cái thứ gì? Uy hiếp La tiên sinh?! Nhà họ Phùng và nhà họ Thích, có thể khiến mày chết đến xương cốt cũng chẳng tìm thấy!”

Nhưng Ngô Mậu lại không phát ra bất cứ âm thanh gì, cứ yên lặng ngồi như thế, cũng chẳng nói năng gì.

Tay của Phùng Quân hơi rút ra sau, phần lưỡi sắc bén của dao găm, đã sắp chạm tới cổ của Ngô Mậu rồi.

Tôi cũng đi đến bên cạnh sô pha, nhưng lại có thể nhìn thấy Ngô Mậu không chút động lòng, biểu cảm thần sắc vẫn như bình thường.

Trần Dung Dung lập cập nói một câu: “Các... Các anh đều đừng kích... kích động...”

“Oai phong đích thực lớn thật, có điều chẳng có tác dụng gì cả.” Ngô Mậu lắc lắc đầu, y móc ra một hộp thuốc, mở nắp hộp thuốc ra.

Trong lúc động tay lấy thuốc, Phùng Quân vốn không động đậy, nhưng Ngô Mậu quá phớt lờ, ngược lại ép cho Phùng Quân hơi buông lỏng dao găm ra một chút, nếu không chắc chắn sẽ làm gãy cổ Ngô Mậu.

Lúc này tôi cũng không tiếp tục quản thứ khác nữa, hai mắt nheo lại thành một đường rãnh, nhìn gương mặt của Ngô Mậu, đồng thời cũng đang xem tướng mặt của y.

Khuôn mặt y dài hẹp, mày y mượt mà mảnh, thưa mà thanh, phẳng mà dài thẳng, dạng tướng mặt này chủ thông minh.

Còn mắt y nhỏ, thì là chủ thận trọng, khôn khéo, lý trí.

Nhìn lướt một phát thế này, đồng tử mắt tôi càng co mạnh lại, tướng mặt Ngô Mậu không đến nỗi đặc thù, tướng cốt cũng không có chỗ nào đặc biệt.

Thậm chí loại tướng mặt này rất thường thấy, chính là một kiểu tướng thông tuệ khôn khéo, hơn nữa còn thận trọng lý trí.

Vấn đề chính là nằm ở điểm này, người có dạng tướng cách này, làm việc tính toán khôn lỏi cũng rất nhiều.

Đối địch với tôi, tuyệt đối không phải là một hành động sáng suốt, nhưng y lại vừa hay túm lấy chỗ mà tôi kiêng dè, mạng của đám công nhân đó, cũng trở thành cái thóp cho y nắm.

Ngoài ra, tôi vốn còn định xem xem Ngô Mậu có tướng cách tai nạn gì không, nhưng lại chẳng nhìn thấy gì cả...

Trong thời gian này, Ngô Mậu đã hút xong nửa điếu thuốc, trên sô pha khói thuốc uốn lượn, Trần Dung Dung vẫn mặt mày tái mét, vẫn cứ được Ngô Mậu ôm trong lòng.

“Thả đám công nhân kia ra, về điều kiện của nhà họ Thích và nhà họ Phùng, tôi có thể đồng ý với anh, bảo tôi giúp anh làm việc kia, tôi cũng có thể giúp anh, có điều bây giờ không được.” Giọng tôi khản đặc khác thường, hơn nữa giọng điệu của tôi không còn thân thiện, mà là lạnh giá.

“Tôi hoàn toàn đồng ý với điều kiện của anh, anh không được động đến một ly một tý nào của phong thủy Nội Dương, hơn nữa thông tin này, anh cũng không được đi tiết lộ. Nếu không, anh cũng không chịu đựng nổi hậu quả này đâu.”

“Phùng Quân, buông dao ra.” Tôi nói xong câu này, sắc mặt Phùng Quân rõ ràng cực kỳ không cam tâm, có điều hắn vẫn cứ buông tay.

Ngô Mậu đem đầu thuốc dụi tắt trên bàn, y cười ha hả nói: “La tiên sinh, biết rõ phải đồng ý, thì hà cớ gì phải ồn ào khó coi đến mức này? Làm mất mặt của cậu.”

“Người, sẽ không thả đâu, tôi bảo cậu đi, là việc tạ tội của cậu, bắt buộc phải đưa xác chết ra ngoài, đám hồn đó mới sẽ được thả ra, hơn nữa cậu yên tâm, tôi đã bố trí cho bọn họ ở một nơi rất tốt, sẽ không có thêm tổn hại nữa, đây đồng thời cũng là bảo đảm của tôi, chứ nếu không, kể cả cậu không nói một đằng làm một nẻo, mà người dưới trướng cậu bốc đồng một phát, thì tôi cũng chẳng có cách nào khác.”

“Anh!” Cơn giận bốc lên trong đầu tôi, đã sắp không đè nén nổi nữa.

Ngô Mậu khẽ nói: “Còn về La tiên sinh cậu định lúc nào xuất phát, tới thông báo tôi là được, nhà họ Phùng và nhà họ Thích lúc nào qua xin lỗi, cậu sắp xếp là xong, tôi tin tưởng nhân phẩm của La tiên sinh, bèn không hỏi nhiều nữa.”

“Đương nhiên, La tiên sinh cũng hào phóng, không kỳ kèo trả giá với tôi, tôi có thể nói với cậu một việc. Đêm qua tôi đi lang thang trong thành phố Nội Dương, có một chỗ, âm khí rất nặng, trong đó chắc đã chết không ít người, tôi bèn xuất phát từ lòng hiếu kỳ mà qua xem xem, thì phát hiện có một lão thọt tuổi tác không nhỏ, đang vá áo cho mình, thứ lão dùng không phải là vải đơn giản đâu, hơn nữa là vừa vá, còn vừa ăn gạo nhuộm máu, người này hình như bị người ta theo dõi rồi, tôi lờ mờ phát hiện có dương sai ẩn hiện.” Ngô Mậu tiếp tục nói.

Lúc nghe y nói đến đây, mặt tôi lập tức lại biến sắc.

Người y nói là Trương Nhĩ? Y nhìn thấy Trương Nhĩ rồi?

“Anh còn nhìn thấy gì nữa? Ở chỗ nào?” Tôi lập tức truy hỏi.

Ngô Mậu cười ha hả nói: “Tôi lập tức viết ra cho La tiên sinh, bởi vì tôi có quan sát một chút, đám dương sai đó tìm sai chỗ rồi, bọn họ đang hình thành một vòng vây, nhưng lão già thọt chân đó né được rồi. La tiên sinh là một người không chấp nhận việc ác, chuyện này, bèn coi như chút lòng tôi gửi tới La tiên sinh.”

Dứt lời, Ngô Mậu liền bảo Trần Dung Dung đi lấy giấy bút cho y.

Tim tôi thì lại không ngừng đập điên cuồng.

Trời xui đất khiến, tôi bị gã Ngô Mậu này uy hiếp một phát.

Nhưng đồng thời cũng là trời xui đất khiến, Ngô Mậu hóa ra lại phát hiện hành tung của Trương Nhĩ?

Tôi đặt hy vọng trên người mấy người Trâu Vi Dân, có điều bọn họ dù sao cũng là người bình thường, bị một số thủ đoạn nhỏ của Trương Nhĩ cắt đuôi, cũng là khó tránh.

Nhưng hiện giờ đối với tôi mà nói, ngược lại thành một cơ hội!

Trương Nhĩ chắc chắn là dùng thủ đoạn gì đó, né qua một số rà soát, nhưng bây giờ, lão lại tuyệt đối không biết rằng, hành tung của lão lại rơi vào trong tay tôi rồi!

[Tác giả có lời muốn nói]

Vẫn là số lượng đó, tôi có thể đổi tên rồi chứ?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận