Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 656: BĂNG HOĂNG THỐT CỐ TỬ VONG TRẤN VẬT NHỊ THẬP TỨ TIẾT KHÍ TRẤN VẬT PHÙ

Tiếp đấy, gã đột nhiên nhắm mắt lại, tiện tay chỉ ra mấy phương vị, nói: “Các người chia nhau qua bên kia tìm kiếm, sẽ có dân thôn ở trong đó, nếu có nguy hiểm, tôi sẽ ra tay.” Tôi tuy không biết Liễu Dục Chú tại sao lại chỉ về mấy hướng đó, nhưng trong đó có một vị trí chính là nhà trưởng thôn, Trần Tiểu Bàn chắc là đang ở đó!

Hít sâu một hơi, tôi cũng chỉ về hướng đó, nói bên đó tôi qua.

Tôi cũng chú ý đến, Trương Nhĩ ngồi xổm trên đất, dưới đất cũng có một tờ giấy, lão đang phác họa sơ đồ vào thôn lên trên, lão đã đang phân tích phong thủy trong thôn thời điểm này rồi.

Tôi bởi vì chuyện của Trần Tiểu Bàn mà loạn tâm trí, ngược lại bỏ qua mất điểm này.

“Tôi sẽ ở đây trông chừng các người, có điều La Thập Lục, cậu vẫn cần cẩn thận, không khí trong cái thôn này quá yên tĩnh chết chóc, rất nguy hiểm.”

Có thể khiến đến Liễu Dục Chú cũng phải nói là nguy hiểm, lòng tôi càng kinh hãi hơn.

Những đạo sĩ khác rõ ràng là tin tưởng Liễu Dục Chú vô điều kiện, không nói lời nào liền tản ra đi về những hướng đó tìm kiếm những dân thôn còn sống sót.

Tôi hít sâu một hơi, cũng gật đầu nói một câu đa tạ, rồi trực tiếp đi thẳng về phía nhà trưởng thôn.

Trần mù đương nhiên là đi theo phía sau tôi, chỉ có điều Trương Nhĩ không đứng dậy, lão vẫn đang vẽ sơ đồ.

Khoảng chừng mấy phút sau, chúng tôi bèn tới ngoài cổng nhà trưởng thôn.

Bầu trời đêm phủ lên một lớp sương mù trắng mỏng, vầng trăng như cái móc câu cũng lúc ẩn lúc hiện, đã thành trăng quỷ.

Lúc đẩy mở cổng nhà trưởng thôn, tôi gọi lớn Tiểu Bàn! Anh Thập Lục đến rồi, mau ra đây!

Kết quả trả lời tôi, chỉ có tiếng hồi âm vang vọng.

Trong sân không được coi là trống trải, tổng cộng đặt bốn cỗ quan tài, những cỗ quan tài này toàn bộ đều dùng ba chiếc ghế tre dài kê lên, nắp quan tài đóng chặt.

Quan tài đen xì xì, toát ra một thứ cảm giác bức bối ngột ngạt.

Trong sân còn trồng một cái cây đào già cong queo, gió thổi một phát, cành cây liền hơi hơi rung lắc.

Tôi lại gọi một tiếng Tiểu Bàn, kết quả vẫn chẳng có lời đáp...

“Nếu Liễu Dục Chú đã mở miệng, thì người nhất định đang ở đây, có điều trong căn nhà này có chút kỳ dị, mấy cái kia là quan tài à?” Trần mù giơ tay lên chỉ một phát, tôi lập tức gật gật đầu.

“Trong quan tài có xác, xác chắc là không hồn, toàn bộ bị Trương Nhĩ thu vào trong cái áo máu đó đem đi rồi, những thứ này chắc không có nguy hiểm gì, có điều vẫn đừng ở lại lâu, chú Trần đợi ở ngoài sân, mày đi tìm người ra đi, nó khả năng là ngất đi rồi, một nơi âm khí rần rần thế này, người bình thường không trụ được bao lâu đâu, đặc biệt còn là một đứa trẻ con.”

“Vâng.” Tôi lập tức thuận theo căn phòng bên cạnh, đẩy cửa bắt đầu tìm.

Phòng chứa củi, phòng để đồ, nhà bếp, gian chính, còn cả mấy phòng ngủ đều tìm một lượt, đều không phát hiện tung tích của Trần Tiểu Bàn.

Đợi lúc tôi tìm đến căn phòng nhỏ hẹp cuối cùng ở phía bên phải gian chính, vừa đẩy mở cửa, trong phòng đã truyền lại một đợt mùi nến hương khó ngửi.

Trong phòng đang đốt nến, theo lý mà nói phải nhìn càng rõ hơn so với bên ngoài chỉ có ánh trăng mới đúng.

Thế nhưng khói nến hương cháy quá nhiều, ngược lại khiến ánh sáng trở nên tối tăm.

Loáng thoáng, tôi nghe thấy một giọng lẩm bẩm: “Mùng hai, mười hai, hai mươi ba cùng người bệnh lao mà chết, hợp cưa đứt bậu cửa xuất tang.” Tiếng nói này toát ra vài phần non nớt, có chút giống như giọng Trần Tiểu Bàn, thế nhưng lại cứ có chỗ khác biệt.

Hơn nữa nội dung mà nó nói, cũng có chút kỳ dị... Lấy đâu ra mà giống với lời Trần Tiểu Bàn có thể nói ra được, đây đều là quy tắc đưa người chết rồi. Trong Trạch kinh bèn có đoạn nội dung này, gọi là Thiên Nguyệt Nhật.

Ý của tên đoạn nội dung này, cũng chính là có người mất trong ngày mùng hai, mười hai, hai mươi ba của mỗi tháng, hoặc là bởi vì dính bệnh lao phổi, vậy thì trong nhà liền phải cưa đứt bậu cửa, rồi đưa người xuất tang.

Tôi huơ huơ cánh tay, xua tan khói hương trước mặt, lại gọi một tiếng Trần Tiểu Bàn.

Hơn nữa tôi cũng tiện thể bước vào trong phòng.

Căn phòng không hề lớn, rất nhanh tôi đã đi đến vị trí sát tường phía trong, bên cạnh kê một chiếc giường, trên giường ngồi một đứa bé trai béo quay, lưng nó được cái thẳng tắp, có điều đầu thì lại rũ xuống, giống như cổ vươn dài ra vậy.

Động tác này trông liền có chút quái dị, càng giống như một người già, mà Trần Tiểu Bàn thì lại đang thế này nhìn tôi đi vào trong?

Cho dù trong lòng tôi có chút mất tự nhiên, nhưng thấy Trần Tiểu Bàn vẫn bình yên vô sự, cũng thở phào một tiếng.

“Tiểu Bàn, đi với anh Thập Lục.” Tôi vẫy vẫy tay, nhưng trong lòng lại có một thứ cảm giác áy náy.

Trần Tiểu Bàn không xuống giường, tôi lúc này mới nhìn thấy, trong tay nó còn cầm một số thứ.

Tay trái là một tượng người bằng gỗ điêu khắc, trên đất còn rơi vãi hai tượng người điêu khắc nhỏ, trên tay phải của nó thì cầm một con dao khắc, dao khắc đang hơi hơi vẽ vời trong không khí.

Đột nhiên, Trần Tiểu Bàn bất thình lình cười cười, nụ cười này, khiến lòng tôi lạnh ngắt...

“Hôm nay là ngày gì?” Trần tiểu Bàn bất chợt mở miệng hỏi.

Âm thanh giọng điệu của nó thì càng kỳ quái hơn, toát ra một vẻ già dặn.

Tôi nhíu nhíu mày, trong lòng âm thầm trở nên cảnh giác.

Lẽ nào Trần Tiểu Bàn, trúng vong rồi?

Chỉ là nhìn mắt nó, thì lại chẳng có mấy biến hóa...

Nếu bị vong nhập, thì sắc mặt biểu cảm đều sẽ có sự thay đổi, tôi cực lực tìm kiếm xem nó có có chút nào giống Lý Âm Dương không, nhưng lại vẫn chẳng tìm thấy chỗ nào tương đồng.

Tôi chầm chậm bước đến vị trí càng gần với cạnh giường hơn, đã chuẩn bị sẵn sàng cưỡng chế đưa Trần Tiểu Bàn ra ngoài rồi.

Nhưng đúng vào lúc này, Trần Tiểu Bàn đột nhiên lại hỏi một câu, nói: “Mày chẳng phải định đưa tao ra ngoài à? Hôm nay là ngày gì, mày không biết?” Lòng tôi càng cảnh giác hơn, vẫn không trả lời.

Lúc này tôi đã sắp đi đến cạnh giường rồi.

Trần Tiểu Bàn bất chợt lắc lắc đầu nói: “Hôm nay là Cốc vũ, mùng năm tháng ba, năm Mậu Tuất, tháng Bính Thìn, ngày Nhâm Ngọ, hợp an táng.”

“Ngày Ngọ trấn vật dùng Bạch Kê, Đào Nhân, Diện Kê, Thanh Thạch, Địa Hoàng, Tang Chi, nhập mộ là cát.”

Sự cảnh giác của tôi càng mạnh hơn, bởi vì những gì Trần Tiểu Bàn nói đã ngày càng thâm sâu huyền bí hơn, đây hóa ra là nội dung trong Băng hoăng thốt cố tử vong trấn vật Nhị thập tứ tiết khí trấn vật phù. Đã là phần nội dung sâu xa huyền bí trong Trạch kinh rồi.

Trần Tiểu Bàn... Tuyệt đối đã từng tiếp xúc với Lý Âm Dương.

Nói cách khác, Trần Tiểu Bàn làm gì có bản lĩnh tìm thấy Lý Âm Dương được... Sợ rằng là những lời Thẩm Kế nói với tôi kia đã phát sinh rồi.

Sau khi Lý Âm Dương phá xác, hóa ra lại lan tỏa ra nhanh như thế này...

Cho dù là Trần Tiểu Bàn không trúng vong, nhưng trên người nó nhất định đã phát sinh chuyện còn đáng sợ hơn, nên mới khiến nó biết được những thứ này.

Tay tôi mò ra một chiếc la bàn nhái, tôi không tiếp tục lên tiếng nữa, mà vụt bước lên trước một bước, la bàn nhái trực tiếp úp về phía đỉnh đầu của Trần Tiểu Bàn!

Con dao khắc trong tay Trần Tiểu Bàn, lại đột ngột đâm thật mạnh vào cái tượng người gỗ điêu khắc ở trong tay trái nó.

Tôi bất chợt cảm giác vị trí ngực đau buốt từng cơn, cái cảm giác đau đớn này khiến mặt tôi trắng nhợt, không nhịn nổi mà hét thảm lên một tiếng, trực tiếp quỳ sụp luôn xuống đất, ôm chặt lấy ngực.

Cảm giác đau đớn này khiến mắt tôi đỏ cả lên, cổ họng không khống chế được mà phát ra tiếng khục khục, vô cùng khó chịu, hô hấp cũng bắt đầu không thông suốt nữa.

“Ngày giờ không đúng, nếu hôm nay là hai mươi hai, thì cho mày chết tử tế rồi, tiếc rằng hôm nay là hai mươi, chết vì bệnh lao, mới hợp Thiên Nguyệt xuất tang.”

Trần Tiểu Bàn từ trên giường bước xuống, nó đến trước mặt tôi, giơ tay túm lấy cái dây vải ở trên vai tôi.

Cái dây vải này, chính là sợi dây treo cái hộp gỗ dài đựng Kim toán bàn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận