Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 731: HẠ NGUYÊN SINH THẦN

“Người tộc Khương tới rồi, bọn họ cần thanh tẩy môn phái, khó tránh khỏi có thương vong. Tôi thấy là chúng ta cứ trực tiếp qua tộc Khương trước, đợi lúc nữa người sẽ đưa tới trước mặt các cậu, cái thứ này, cũng có thể trực tiếp đưa đi luôn.”

Người lên tiếng là Liễu Dục Chú, gã nhấc chân một phát, liền móc luôn cái “xác chết” kia lên, giây tiếp theo, xác chết liền rơi lên trên vai gã.

Khương Yển và Khương Manh lúc này, hoàn toàn không giống như bộ dạng bình thường, đôn hậu của dân bản địa lần trước lúc theo chúng tôi vào trong quần thể núi Nam Sơn.

Tuy rằng vẫn là phục sức dân tộc đặc hữu của tộc Khương, nhưng lại toát ra một thứ khí thế mãnh liệt!

Bản thân Khương Yển thân người cao lớn, dưới thứ khí thế này, lại còn có một thứ cảm giác áp lực.

Hai người đi ở trên đầu nhất, tốc độ cực nhanh bước về phía cây cầu.

Phía sau lưng bọn họ, liên tiếp bước xuống theo ít nhất bốn năm mươi người!

Không chỉ là hoàn toàn vượt qua đám Phong thủy sư và bảo vệ từ trong Đạo trường Hạ Nguyên Lục Thập Tiên Mệnh này ra ngoài về mặt số lượng người, mà trên khí thế cũng hoàn toàn vượt trên.

Dù sao Phong thủy sư cũng chỉ là Phong thủy sư, tộc Khương muốn thanh tẩy môn phái, đưa theo ra ngoài nhất định đều là cao thủ có thân thủ của gia tộc!

Chẳng qua chỉ trong thời gian một hai phút, những người này liền đã quây thành một vòng, vừa vặn tách biệt chúng tôi ra khỏi đám Phong thủy sư và bảo vệ kia.

Bầu không khí tại hiện trường đã hoàn toàn thay đổi rồi.

Trên mặt hai người Đường Đức và Mã Tín Thụy đều là vẻ nghiêm trọng, những Phong thủy sư và bảo vệ còn lại đều lộ ra vẻ nghi hoặc không hiểu.

Ánh mắt Khương Manh quét qua tôi, trên mặt cô ta nở ra một nụ cười lúc ẩn lúc hiện, ngược lại là Khương Yển, hắn không hề đoái hoài tới chúng tôi, mà chỉ mặt mày lạnh lùng quát lên một câu: “Bắt giữ toàn bộ, rồi xử lý sau! Cháu trai của Khâu Thiên Nguyên, Dương Hưng cũng ở trong đây, bắt sống hắn!”

“To gan thật! Đây là Trần Thương! Bắt sống Dương thiếu gia? Chúng mày muốn chết!” Tên Mã Tín Thụy kia lập tức cũng quát lớn một tiếng, tiếp đấy lại hô lên: “Động thủ! Tôi lập tức thông báo cho thiếu gia, sắp xếp người nhà họ Dương tới!”

Khóe miệng Khương Yển nhếch lên một nụ cười khẩy, như đang tự nói một mình, lại như đang trả lời Mã Tín Thụy: “Nhà họ Dương? Sau khi môn phái thanh tẩy xong, bèn không còn nhà họ Dương nữa. Chỉ có tàn dư dưới trướng Khâu Thiên Nguyên.”

Tất cả những việc này chẳng qua chỉ phát sinh trong nháy mắt, Liễu Dục Chú cõng cái “xác chết” kia đã đi sang phía đầu cầu bên kia.

Tôi vốn còn định dặn dò chút ít về Dương Hưng và Cố Nhược Lâm, có điều nghĩ lại một chút, Liễu Dục Chú hành sự cẩn thận chặt chẽ, kỳ thực không cần tôi phải nói thêm gì cả.

Tôi giơ tay lên gọi một tiếng, ra hiệu cho Trần mù, Lưu Văn Tam cùng đi theo.

Phùng Bảo, Phùng Quân, ngao sói cũng đi theo phía sau chúng tôi, mọi người trực tiếp qua cầu luôn, còn phía sau lưng chúng tôi thì đã loạn thành một mớ bòng bong!

Sau khi chúng tôi qua cầu xong, những người tộc Khương kia liền lập tức động thủ.

Người tộc Khương xuống tay càng ác liệt, trên cơ bản đám Phong thủy sư và bảo vệ kia, chẳng qua chỉ một hai hồi liền trực tiếp co quắp ngã lăn ra đất.

“Liễu đạo trưởng, các vị khách, mời!”

Âm thanh lọt vào tai trước, tiếp đấy xuất hiện trong tầm mắt là một người đàn bà thân hình cao dong dỏng, mặc một bộ trang phục dân tộc, cô ta làm một động tác mời.

Phía trước vừa vặn đỗ một chiếc xe, cô ta nhanh chân đi qua mở cửa xe ra.

Mấy người chúng tôi lên xe, Liễu Dục Chú đặt “xác chết” lên hàng ghế sau cùng, chiếc xe này quá nhỏ, ngao sói thành ra không lên được, Lưu Văn Tam liền vỗ luôn lên nóc xe bên trên cửa xe, ngao sói vù một phát vọt luôn lên nóc xe, cả chiếc xe đều lắc lư mấy phát.

Tôi chen vào hàng ghế sau, cùng lúc xe khởi động, tôi một phát bèn lật “xác chết” lại.

Lần nữa kéo hoàn toàn áo xuống, dòng chữ nhòe nhoẹt không rõ đập vào trong tầm mắt, tôi mới phát hiện, vừa nãy không phải là tôi hoa mắt nhìn không rõ, mà là bên trên sinh thần bát tự này có một lớp sáp nến đặc thù, khiến tầm nhìn trở nên rất mờ mịt.

Tôi mò lấy dao găm ra, cẩn thận cạo bỏ lớp sáp nến đó ra.

“Năm Tân Dậu, tháng Kỷ Hợi, ngày Tân Tỵ, giờ Tý.”

Cùng với việc nét chữ trở nên rõ nét sau khi lớp sáp nến bị cạo bỏ, tôi cũng lẩm nhẩm đọc ra sinh thần bát tự này.

Tim đập rất nhanh, tôi cố nén nhịn, mà lồng ngực vẫn cứ thình thịch thình thịch thành tiếng.

Vô thức, tôi liền ấn lấy Kim toán bàn ở trong túi ngực bên kia.

Dùng Kim toán bàn gieo quẻ, thứ bắt buộc cần có chính là sinh thần bát tự!

Bát tự nhất định là của Dương Hạ Nguyên! Sẽ không có bất cứ bất ngờ nào cả.

Bởi vì Gỗ dẻ gặp xuân, Song Long Hộ Liễn, đạo trường Hạ Nguyên Lục Thập Tiên Mệnh, những thứ này không có nhiều trùng hợp như vậy, Dương Hạ Nguyên cũng là một kẻ chỉ vì bản thân mình, không thể nào giúp người khác tạo kiểu bố cục phong thủy hộ mệnh dạng này.

Càng quan trọng hơn là, tôi đã lại nhìn ra một chi tiết từ trong sinh thần bát tự này.

Năm Tân Dậu, tháng Kỷ Hợi, ngày Tân Tỵ, ngày hôm đó, là tết Hạ Nguyên!

Chẳng trách cái tên cuối cùng Dương Hạ Nguyên đổi cho mình lại là Hạ Nguyên! Y dùng sinh thần bát tự để lấy tên!

Tôi lại lật ngửa “xác chết” lên, nhìn mặt của nó từ chính diện.

Trời xui đất khiến thế nào mà tôi nghĩ đến, tấm da này là của Dương Hạ Nguyên, hay là của một đứa con trai hay cháu trai đã mất mạng nào đó của y đây? Y không thể nào dùng da của người không chút quan hệ gì làm mặt, điều này nhất định có nguyên nhân.

Đây chính là chỗ mà Âm dương tiên sinh không chạm tới được, mỗi một nghề đều có chỗ đặc thù của mỗi một nghề, nếu như tấm da này rơi vào trong tay Trương Nhĩ, vậy thì nhất định lại có một kết quả không giống.

Có điều, thu hoạch lần này của chúng tôi đã là đủ rồi.

Ngồi thẳng người dậy, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đêm đã càng khuya hơn, xe bất giác đã ra khỏi thành phố, cảnh sắc hai bên đường núi nhanh chóng lùi sau, toát ra một vẻ quen thuộc lúc ẩn lúc hiện.

“Biết người biết mình, trăm trận trăm thắng, Dương Hạ Nguyên tự thấy rằng bản thân thay tên ba lần, Thần Long thấy đầu chẳng thấy đuôi, nhưng lão trước sau gì vẫn là một Phong thủy sư, Phong thủy sư có lợi hại đến đâu, cũng chỉ là Phong thủy sư mà thôi, Âm thuật và Dương thuật kết hợp với nhau, mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất, lão thua chắc không có gì phải nghi ngờ.” Tôi hít sâu một hơi, trầm giọng nói.

Trần mù ngoảnh đầu lại, Lưu Văn Tam cũng nhìn sang tôi.

Liễu Dục Chú khoanh hai tay trước ngực, hỏi một câu: “Cậu phát hiện ra thứ gì có thể nhắm vào lão rồi, đúng không?”

“Bói cho lão một quẻ, có thể khắc thứ khắc trong quẻ lão, đoạn tuyệt sinh cơ trong quẻ của lão, đây chính là thứ nhắm vào lão nhất.” Tôi trực tiếp mở miệng nói: “Sau lưng xác chết có sinh thần bát tự của lão, lão trốn không thoát, càng không biết chúng ta sẽ làm thế này, đây mới là rút củi đáy nồi.”

Lưu Văn Tam mò ra nửa chai Nhị Oa Đầu, tu mạnh một hớp.

Trần mù thì xoa cây gậy khóc tang ở thắt lưng.

Liễu Dục Chú bình thản nói: “Vậy nếu như thế này, thứ khó đối phó sẽ chỉ còn lại Xác âm luyến dương, tôi có nói chuyện qua với các trưởng lão, cái xác này đích thực có chút phiền phức, La Thập Lục, hoặc giả còn cần cậu đi lật giở xem xét một số điển tích của Khâu Xử Đạo, xem làm thế nào có thể đối phó với Xác âm luyến dương này. Chứ nếu không, thì phải hoàn toàn dựa vào liều mạng người đi giết.”

Lời của Liễu Dục Chú lại khiến lòng tôi trĩu nặng một phát.

Trước đây Liễu Dục Chú không phải là thái độ này, mà là biểu thị chắc chắn có thể diệt bỏ Xác âm luyến dương.

Chỉ có điều lại nghĩ chi tiết một chút, Xác âm luyến dương là hộ vệ Khâu Xử Đạo dùng để bảo vệ bản thân, thuật phong thủy của ông ta đạt tới đỉnh cao, sáng tạo ra phương pháp Táng ảnh quan sơn, lại dùng bố cục phong thủy của chướng ngại tự nhiên để bảo vệ bản thân, cho dù là đến thời điểm cuối cùng, cũng đều có bản lĩnh làm núi lở, khiến cả ngọn Phị Phát Quỷ hóa thành một nấm mồ lớn! Giữ tất cả người ở lại.

Cái Xác âm luyến dương đó sao có thể đơn giản được?

[Giải thích từ dịch giả]

Tết Hạ Nguyên: là một trong các ngày lễ tết truyền thống của Trung Quốc, thời gian vào ngày 15 tháng 10 âm lịch. Đây là ngày sinh của “Thủy Quan Đại Đế” - Đế Vũ. Tương truyền ngày này Đế Vũ sẽ hạ phàm giải ách cho dân. Ngày này người dân sẽ chuẩn bị đồ cúng, hương, nến để tế Thủy Quan Đại Đế cầu bình an, vì vậy ngày này còn được gọi là “Ngày tiêu tai”, “Tết Hạ Nguyên Thủy Quan”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận