Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 979: NHẢY VỰC

Vừa nãy đích thực là tôi hết cách, mới trực tiếp dùng phương thức liều mạng này, cũng chỉ có liều mạng, mệnh số bảo hộ mới có hiệu lực.

Tôi không đi tấn công hình nhân đâm kiếm, cũng là bởi vì chỉ có nó, mới có uy hiếp tới mạng sống của tôi.

Hình nhân còn lại chỉ là ôm tôi mà thôi, nó không định giết tôi, bèn không kích hoạt được sự bảo hộ này.

Ngọn lửa cháy bùng của hai hình nhân thanh thi này, chiếu lên sợi thép ở phía trên, rõ ràng có một đoạn là tự đứt, đang lặng lẽ phất phơ ở bên đó.

Vừa nãy một phát phân tâm đó của cô ta, không phải bởi vì việc định thần mà kéo lại thế hạ phong cho cô ta.

Trần mù, bốn đạo sĩ nhà họ Liễu, đã tiến lên trước mười mấy mét, sắp áp sát trung tâm đỉnh núi rồi!

Ngao sói sủa ầm một tiếng, nó rõ ràng cũng định lao lên trước, có điều lại đang đợi tôi ra lệnh.

“Tiểu Hắc, cô ta không đáng để sợ, bắt giặc, bắt vua trước!” Tôi vụt quay người lại, Bút Địa Chi chỉ thẳng về phía Trương Nhĩ!

Tôi chỉ một phát thế này, Trương Nhĩ đang uống trà ở phía bên kia, thân người rõ ràng hơi cứng đờ lại một phát!

Ngao sói phản ứng cực kỳ nhanh chóng, thân người còn to hơn con nghé của nó, giống như tên bắn khỏi cung, trực tiếp lao luôn về phía Trương Nhĩ!

Khoảng cách hai ba mươi mét, gần như trong nháy mắt là tới.

Tốc độ bước chân tôi cũng không dừng, nhanh chóng phóng về phía Trương Nhĩ.

Lúc tôi còn cách chừng mười mét, ngao sói đã lao đến trước mặt Trương Nhĩ rồi.

Ít nhất một phát nhìn qua, Trương Nhĩ giây tiếp theo liền sắp bị ngao sói chồm ngã.

Nhưng một cảnh tượng kỳ dị lại phát sinh.

Trương Nhĩ lại dang rộng hai tay, trực tiếp lùi thẳng ra phía sau! Phải biết là, ở sau lưng lão là vách đá đấy!

Tôi vô cùng kinh ngạc nhìn sang Trương Nhĩ, lão, định nhảy xuống vực?

Thế chồm của ngao sói rõ ràng không ngừng lại, nhảy bật lên một phát, vẫn cứ chồm về phía người Trương Nhĩ.

Hai mắt tôi trợn tròn, tốc độ bước chân càng nhanh hơn, nhưng tôi lại không hề hét chặn lão.

Trương Nhĩ là một kẻ sợ chết, lão cực kỳ quý mạng sống, làm sao có thể nhảy xuống vực được!

Trong chuyện này, nhất định có huyền cơ!

Nhưng giây tiếp theo, một bên chân của Trương Nhĩ, bất ngờ hụt xuống!

Cả cơ thể của lão đều nghiêng xuống phía dưới, lập tức liền mất thăng bằng, rơi mạnh xuống phía dưới vách đá.

Ngao sói chồm hụt một phát, vừa vặn chồm lên chỗ cuối cùng mà Trương Nhĩ vừa đứng, thân người nó đột ngột dừng lại, bởi vì chỉ cần hơi lên trước thêm chưa đầy một mét, nó cũng sẽ rơi xuống vực.

Quả núi này chẳng qua chỉ cao hơn một trăm mét, là một quả núi cực kỳ nhỏ.

Nhưng cho dù là núi nhỏ, độ cao này cũng đã vượt quá ba mươi tầng lầu, bất cứ người nào rơi xuống dưới đều thập tử không có sinh...

Mấy giây sau, tôi lao đến bên rìa vách đá, giây phút ánh mắt hướng xuống dưới, lòng tôi kinh hãi một phát.

Lúc này, ngao sói cũng đang chúi đầu chằm chằm nhìn xuống phía dưới, nhe răng sủa ầm ĩ, vô cùng hung hãn!

Trương Nhĩ, không hề trực tiếp rơi xuống vực, lão lúc này hóa ra lại vẫn đang ở giữa không trung.

Ở thắt lưng lão, đang buộc một sợi dây thừng, sợi thừng đó từ vị trí sau lưng lão quấn lên trên, hơn nữa phía dưới vị trí vách đá này của chúng tôi khoảng chừng một hai mét có một khúc cây cổ thụ lồi ra, trên thân cây đó đang quấn từng vòng từng vòng dây thừng, rõ ràng sợi thừng này được móc buộc chắc nịch, đầu còn lại thì kéo căng cứng, dốc xuống dưới, giống như một dây cáp treo vậy.

Sợi thừng ở thắt lưng Trương Nhĩ, thắt lại một vòng, cái vòng đó vừa vặn bèn ở bên trên cáp treo, lúc này Trương Nhĩ đang thuận theo dây cáp treo này trượt xuống dưới núi.

Tốc độ của lão không hề nhanh, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế dang rộng, quay lưng về phía bên dưới vách đá, mặt đối diện với tôi và ngao sói.

“Thập Lục, cậu còn non lắm!” Giọng của Trương Nhĩ vang vọng giữa vách đá, hình thành hồi âm liên miên không dứt.

“Ta ở dưới núi đợi cậu, trong mệnh chú Trương có một đại kiếp nạn, mà hôm nay, cũng là kiếp nạn trong mệnh của cậu!” “Kiếp nạn của cậu, thì không chỉ là một mình chú Trương đâu!”

Nói đến sau cùng, bèn là cười, tiếng cười này chói lói điếc tai, tiếng cười này điên cuồng đen tối!

Trong núi buổi đêm có sương, đợi lúc lão trượt tới vị trí lưng chừng núi, bèn biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi.

Tôi siết chặt Bút Địa Chi và nghiên mực trong tay.

Khi tôi thu ánh mắt về, cúi đầu nhìn thấy hai tay mình, khớp ngón của hai bàn tay bởi dùng sức quá lớn mà lờ mờ tím tái.

Ngao sói vẫn hướng về phía dưới núi sủa điên cuồng.

Nó đột ngột vụt quay người, trực tiếp lao về phía dưới núi!

Tôi lập tức quay đầu, quát lớn lên: “Tiểu Hắc, đừng có bốc đồng!”

Nhưng lần này, ngao sói không nghe mệnh lệnh của tôi, tốc độ của nó quá nhanh, màu xanh đen đã thành một vệt tàn ảnh.

Trong nháy mắt, nó đã biến mất khỏi miệng núi.

Lúc này tôi đã hoàn toàn hiểu ra, vừa nãy tại sao tôi lại dừng lại ở vị trí sườn núi, lúc đó Dương Công Bàn đã phát hiện ra điều dị thường rồi.

Ngao sói lúc đó dừng lại ở đấy, chắc là nó cũng phát giác ra bất thường.

Bởi vì Dương Hưng, không hề ở trên đỉnh núi!

Dương Hưng ở dưới núi, vị trí miệng kẹp chỗ thân núi lõm vào trong ở mé còn lại.

Chỉ có điều hình nhân thanh thi trên đỉnh núi quá nhiều, còn có bao nhiêu châm nến người thế này.

Chỉ là một tên Dương Hưng, còn không cách gì hoàn toàn áp chế được oán khí và sát khí của chúng, vậy nên cuối cùng chúng tôi phân biệt sai lầm.

Ngoài ra nguyên nhân nữa, chính là đỉnh núi của Chi long mạch trên phong thủy, thông thường là nơi thích hợp nhất với xác chết, nhưng không ngờ rằng, Trương Nhĩ lại dùng thủ đoạn ở chỗ này.

Có điều lão cũng không hề từ bỏ chỗ này, hiển nhiên lão cũng đã thành công một phần, dùng đám hình nhân này kìm hãm đạo sĩ nhà họ Liễu thời gian dài như vậy.

Giây phút suy nghĩ rõ ràng ra, tôi cũng chạy như điên về phía vị trí miệng núi, không chỉ là đuổi theo ngao sói, không để nó một mình đối mặt với Trương Nhĩ Dương Hưng.

Mà đồng thời cũng là đuổi theo Trương Nhĩ, tôi sợ lão chạy mất!

Khóe mắt tôi có thể nhìn thấy bốn người Liễu Dục Chú và Trần mù đã áp sát vị trí chính giữa đỉnh núi càng nhiều hơn, tất cả hình nhân đều quây thành một vòng tròn đang liên tiếp lùi sau.

Tôi không tiếp tục đi nhắc nhở bảo bọn họ đừng động thủ giết người, đạo sĩ đều chỉ hàng yêu trừ ma, đối với người bình thường, bọn họ có cùng một thái độ với tôi, không cần tôi dặn dò nhiều.

Trong nháy mắt, tôi liền đã tới miệng núi, nhanh chóng lao về phía dưới núi.

Bản thân tôi đều chẳng biết lấy sức lực ở đâu ra, mà có thể chạy nhanh như vậy, chỉ biết rằng lúc này mỗi giây mỗi phút đều cực kỳ quan trọng.

Mà với tốc độ nhanh như thế này, thậm chí tôi đều biết, một khi trượt chân, nhất định là sẽ từ trên núi lăn xuống dưới!

Một lát sau, tôi đã lao tới sườn núi.

Lúc này, tôi đã không nhìn thấy ngao sói nữa rồi.

Từ chỗ mà lúc trước chúng tôi dừng chân, tôi trực tiếp vào luôn trong rừng cây ở mặt bên, tiếp tục chạy lên trước.

Đường ở đây bèn không còn bằng phẳng như trước nữa, cỏ dại không ít, lùm cây bụi cây mọc đầy.

Lại đợi lúc tôi xuyên qua vạt rừng này, tôi cũng chẳng biết đã tốn thời gian bao lâu rồi.

Chung quy đập vào mắt, là một đầm nước hình tròn.

Vị trí bên rìa toàn bộ đều là đá cuội trơn trượt.

Đầm nước sâu thẳm, đen thui lạnh lẽo, dưới ánh trăng ánh sao chiếu rọi, bề mặt đầm nước phản xạ ra thứ ánh sáng trắng kỳ dị.

Ngao sói ở một bên của đầm nước, tứ chi nó dang ra, cơ thể ép xuống, làm thành một động tác sẽ chồm nhanh ra bất cứ lúc nào.

Ánh mắt sắc bén của nó nhìn quét xung quanh, phần nhiều thì vẫn dừng ở trên đầm nước.

Tôi nhìn thấy trên đám đá cuội ở một bên, dường như có vết máu, còn có mảnh rách của Đường phục.

Vị trí bên trên là sợi cáp treo đó, đầu tiếp cận mặt đất của cáp treo, đang treo một sợi thừng bị cắt đứt.

Trước khi tôi xuống dưới, ngao sói đã giao đấu qua với Trương Nhĩ rồi?

Cũng chính vào lúc này, ngao sói đột nhiên sủa ầm một tiếng, ngay tiếp đó lại là ‘áo u’ một tiếng, tiếng sói tru này đúng thật là khủng khiếp thấu tận tâm can.

Rõ ràng ngao sói không hề bị thương, tôi dịch tầm mắt ra khỏi người ngao sói, tiếp tục rà soát bề mặt đầm nước.

Ở trung tâm đầm nước, có một tấm ván gỗ đang trôi nổi.

Trên tấm ván gỗ có một cỗ quan tài, bên cạnh quan tài, rõ ràng đang ngồi một người.

Người này chẳng phải chính là Trương Nhĩ đó sao?

Chỉ có điều vị trí chân trái của lão, rõ ràng có không ít vết máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận