Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 909: LẦN THỨ BA TỚI TRẦN THƯƠNG

Người lên tiếng chính là Thẩm Kế, trong đôi mắt phượng của cô ta ánh lên vẻ sắc bén.

Ngay tiếp đó, cô ta lại lẩm bẩm nói: “Anh cũng đã muốn giết người rồi, tôi đích thực càng nhìn không thấu anh nữa.”

Cơ thể tôi hơi hơi cứng đờ lại.

Kỳ thực tôi đã nỗ lực biểu hiện rất bình tĩnh rồi, đồng thời tôi cũng đã có dự định về kết quả xấu nhất, cũng là kết quả có khả năng nhất, Trương Nhĩ sẽ chết...

Chỉ là tôi không ngờ rằng, tôi đã biểu hiện bình tĩnh thế này, mà ngược lại vẫn bị Thẩm Kế nhìn ra được.

Lưu Văn Tam hơi nhíu đầu mày, được cái không tiếp lời.

Tôi thở hắt ra một hơi, cười cười, quay đầu nhìn sang Thẩm Kế, sau đó nghiêm túc, nói từng câu từng chữ một: “Nếu nói rằng, muốn để một sự việc đáng sợ đặt dấu chấm hết, khiến nó kết thúc, trên tay tôi cũng có thể nhuốm máu. Chuyện của Trương Nhĩ, kỳ thực coi như một nửa do tôi tác thành, cơ duyên của bản thân lão thì không đủ để gặp được những sự vật đó, tôi cũng nên sớm hiểu ra một chút rằng, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nhưng tôi vẫn trong vô tình, khiến lão động chạm đến những thứ đồ nguy hiểm mà lão không nên động chạm tới đó.”

“Tôi không muốn giết người, giết người thông thường không phải là phương pháp giải quyết vấn đề tốt nhất, người chết xong còn có xác, xác phá xong còn có hồn, giết cùng diệt tận, quá đi ngược lại lẽ trời tuần hoàn, Trương Nhĩ từng cứu tôi, tôi từng tôn xưng lão một tiếng chú Trương, tôi sẽ nỗ lực khiến lão tỉnh lại, nếu lão không tỉnh lại, tôi chỉ có thể chặn lão lại. Cho dù là trên tay nhuốm máu, thì đó cũng là nghiệp tội của một mình La Thập Lục tôi.”

Nói rồi, trong ánh mắt của tôi cũng nhiều thêm vài phần thâm sâu và kiên quyết.

Tâm mày Thẩm Kế nhíu lại, sau thời gian mù mờ ngắn ngủi, ánh mắt nhìn tôi lại phức tạp thêm vài phần, cuối cùng khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường thấy.

Lưu Văn Tam mò ra một bao thuốc, rút ra một điếu ngậm lên trên miệng, rồi lại vứt cho tôi một điếu.

Nếu là trước đây, tôi sẽ đón lấy điếu thuốc này, tôi không thích hút thuốc, nhưng lúc khói thuốc cay nồng qua phổi sẽ cho tôi một thứ cảm giác bỏng rát mãnh liệt, khiến tôi tỉnh táo, tư duy trấn tĩnh.

Nhưng hiện giờ, tôi lại phát hiện bản thân đã không cần nữa, trong sự việc này của Trương Nhĩ, tôi rất tỉnh táo.

Chỉ có điều trong chuyện của Âm dương tiên sinh thì tôi nghĩ không thông mà thôi, đương nhiên trong tình hình này, tôi hoàn toàn đem chuyện sau toàn bộ đè nén dưới đáy lòng không nghĩ ngợi tiếp nữa.

Giơ tay, tôi từ chối điếu thuốc đó, bình tĩnh lắc lắc đầu, bảo với Lưu Văn Tam tôi không sao.

Lão cũng chẳng nói thêm gì khác, chỉ lặng lẽ châm thuốc, rít một hơi, rồi bèn quay người về phòng mình.

Lão vừa đi, còn vừa làu bàu nói: “Ba nghìn vạn, toàn bộ đổi thành cá vàng, thì đổi được mấy con?” Tôi tức cười, lão vẫn còn nhớ vụ cá cược giữa lão với nhà họ Cẩu.

Có điều tôi tin rằng Cẩu Tam Đường sẽ không quên, nói không chừng ông ta còn muốn cho Lưu Văn Tam càng nhiều hơn chút ít.

Chẳng mấy chốc, Phùng Bảo và Phùng Quân đều đã phân biệt hoàn thành nhiệm vụ mà tôi giao phó.

Phùng Quân báo cáo với tôi vé máy bay đã sắp xếp xong rồi, bây giờ xuất phát ra sân bay, chiều tối ngày hôm nay là có thể tới Trần Thương, nếu thời gian không cần đặc biệt gấp rút, thì sáng sớm ngày mai qua tộc Khương sau.

Tôi không tiếp tục do dự, ra hiệu xuất phát.

Lúc rời khỏi huyện Vọng, khó tránh khỏi cần đi qua Hồng Hà.

Lúc này trời đang nắng gắt, bề mặt Hồng Hà đã không còn xác chết của quỷ nước nữa, trên mặt nước sông cũng không còn vết tích máu tươi nhuốm đỏ, một đêm trôi qua, sớm đã bị dòng nước xối tan rồi.

Không biết tình hình ở dưới nước rốt cục thế nào rồi, không biết con quỷ nước già có thắng hay không, không biết bầy quỷ nước giờ này, con nào đang xưng vua?

Đột nhiên tôi nghĩ tới một khả năng, nếu như là con quỷ nước già thắng, nó liệu có phải cũng sẽ chiếm con gái Tưởng Bàn về cho mình?

Trong lòng hơi run lên một phát, ánh mắt của tôi xuyên qua cửa sổ xe, chằm chằm nhìn mặt nước Hồng Hà.

Còn về Lưu Văn Tam, thì đang nhắm mắt gà gật, căn bản đến mí mắt cũng chẳng thèm hé lấy một phát.

Tốc độ xe của Phùng Bảo không chậm, chẳng mấy chốc, xe đã rời khỏi ven bờ Hồng Hà, vào trong con đường núi dằng dặc rời huyện Vọng.

Tôi cũng chẳng tính thời gian, sau khi lên đường núi xong, liền xua tan tất cả suy nghĩ, định nhắm mắt dưỡng thần, nhưng vẫn không cách gì thả lỏng bản thân, trong đầu liên tục phân tích Địa tướng Kham dư, Táng ảnh quan sơn, cùng với Viên thị Âm dương thuật.

Tôi hiện giờ nghĩ đến nhiều nhất chính là Viên thị Âm dương thuật.

Thân thủ của Trương Nhĩ kém cỏi hệt tôi, có điều lão tính toán thâm hơn, tà thuật lại càng không ít.

Thứ tôi biết bèn đã rất khó đối phó, chắc chắn còn có thứ mà tôi không biết nữa.

Bỏ qua viện trợ của đạo sĩ nhà họ Liễu, tôi muốn đối phó với Trương Nhĩ, chỗ dựa lớn nhất cũng là Viên thị Âm dương thuật.

Bước đầu thử nghiệm Tiên thiên Thập lục quẻ, lấy người làm góc trận là không có bất cứ vấn đề gì, việc này ít nhiều gì cũng cho tôi chút ít kinh nghiệm và tự tin.

Thời gian thoáng chốc đã qua, đợi lúc chúng tôi tới sân bay thành phố Hưng, đã gần đến hơn một giờ rồi.

Vừa xuống xe, liền có người phụ trách và xe riêng tới đón chúng tôi, trực tiếp đưa chúng tôi đi làm thủ tục lên máy bay.

Kiểm soát an ninh cũng là những người này đưa chúng tôi đi hoàn tất.

Tôi lúc này mới phản ứng lại, Phùng Bảo chắc là đã liên lạc với Phùng Chí Vinh, bao nguyên một chiếc chuyên cơ.

Việc này không khỏi khiến tôi cảm thán một phát, có tiền không chỉ có thể sai ma khiến quỷ, mà càng có thể tiết kiệm không ít thời gian, giảm thiểu quá nhiều phiền phức.

Lại qua khoảng tầm ba giờ đồng hồ, chúng tôi cuối cùng cũng tới Trần Thương của vùng đất Tam Tần.

Bốn năm giờ chiếu, là lúc ánh nắng vẫn còn rất gay gắt.

Vừa ra khỏi sân bay, Phùng Bảo liền dẫn chúng tôi đi lên trước một cách rất có phương hướng.

Từ lối đi đặc biệt ra khỏi sân bay, bên đường bên ngoài đã đỗ một chiếc SUV thương vụ bảy chỗ, đứng ở bên cạnh cửa xe, hóa ra chính là Khương Manh.

Tôi thực sự không ngờ rằng, Khương Manh hành động nhanh như thế, đã tới Trần Thương trước chúng tôi một bước.

Sau khi cô ta nhìn thấy chúng tôi, lập tức biểu hiện ra vẻ mặt cực kỳ cung kính, nước da màu bánh mật toát ra hơi thở khỏe mạnh dưới ánh nắng chiếu rọi.

“La tiên sinh, Thẩm tiên sư.” Khương Manh hơi hơi cúi người hành lễ, trong giọng điệu cũng toát ra vẻ mừng rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận