Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1075: THỎA HIỆP

Tiếng khóc này rất trống rỗng, vừa giống như không ngừng vang dội bên tai, lại vừa giống như đến từ sâu trong ý thức, nhưng khi tôi nghe kỹ, thì phát hiện chẳng còn âm thanh nào nữa...

Cửa phòng vẫn cứ đập qua đập lại ầm ầm lên.

Cơ thể tôi thì lại cứng đờ, nhất thời không biết phải nói thế nào mới phải.

Kỳ thực tôi dự đoán được mẹ tôi sẽ có phản ứng, mức độ này cũng nằm trong dự liệu, nhưng sự việc này tôi bắt buộc phải đi làm.

Tôi lại châm ba nén hương, đem chúng cắm vào trong bát hương.

Khói hương cháy màu trắng lặng lẽ bốc lên, đột nhiên lại trở nên yếu đi, mắt nhìn liền sắp tắt lụi.

“Mẹ... Con bắt buộc phải đi.” Tôi khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn nén hương.

Đầu hương đang cháy lại lần nữa tắt lụi...

Đây rõ ràng là biểu thị rõ thái độ của mẹ tôi.

Tôi ngừng lại một chút, lại châm ba nén hương.

“Trên vai Thập Lục có trách nhiệm, rồng đánh giết nhau nơi hoang dã, cái loạn Long mạch này nếu không giải quyết, độ lớn của họa loạn, không biết sẽ gây họa tới bao nhiêu người, đây cũng là tướng quẻ mà sư tôn cho con, là chuyện được định sẵn trong mệnh con, con không đi, hậu quả của việc này cũng sẽ rơi lên trên đầu con.”

“Sư tổ Lý Âm Dương vũ hóa cầu ác, tuy rằng đại thù đã báo, nhưng ác niệm của người khó tiêu, cũng cần phải tìm một khu đất Phong thủy, đưa người đi trấn xác.”

“Thanh Sơn tiền bối nhiều lần cứu con trên bờ sống chết, tiền bối cần Âm dương thuật của con.”

Ba nén hương này tôi kẹp trong kẽ ngón tay, không hề lập tức cắm vào trong bát hương, cùng lúc nói xong, tôi cũng đồng thời quỳ xuống đất, dập đầu lạy mẹ tôi ba lạy.

Rồi đứng dậy đem hương cắm vào trong bát hương, nhưng trong nháy mắt, hương lại tắt rồi...

Tôi không tiếp tục châm hương nữa, ngược lại trong lòng có một thứ cảm giác thót tim không tả ra được.

Mẹ tôi, lần này kiên trì đến vậy?

Thời gian dài như vậy đến nay, mẹ chưa từng kiên trì như thế này bao giờ... Thông thường việc mà tôi cần làm, mẹ đều âm thầm chờ đợi.

Lẽ nào là, mẹ có sự cảm ứng?

Thế nhưng đúng vào lúc này, hương đã tắt trong bát hương, đột nhiên lại từ từ bốc lên khói trắng...

Giống như vừa nãy chưa hoàn toàn tắt lụi, bây giờ lại bắt đầu cháy lên vậy.

Chẳng biết từ lúc nào, cửa không còn tiếp tục va đập nữa, cánh cửa lặng lẽ dừng lại.

Tiếng bước chân đồng thời truyền lại, tôi ngoảnh đầu nhìn qua, đến bên ngoài cửa phòng tôi, hóa ra là Liễu Dục Chú.

“Một việc chưa qua hết đêm đã giải quyết rồi, lần này không chậm.” Liễu Dục Chú giọng điệu bình thản.

“Một việc nhỏ.” Tôi thở hắt ra một hơi.

“Việc nhỏ sao?” Rõ ràng trong lời nói của Liễu Dục Chú có ẩn ý.

Cơ thể tôi hơi hơi cứng đờ lại, sau đó tôi lại lắc lắc đầu.

“Chuyện của Từ Bạch Bì là việc cấp bách trước mắt, kẻ này quá ác, cậu đừng có loạn thần, ngày mai còn cần cậu bày bố, nghỉ đi.” Liễu Dục Chú nói xong, bèn giúp tôi đóng cửa phòng lại.

Tôi ngoảnh đầu nhìn bát hương, lúc này khói trắng uốn lượn, cũng không tiếp tục còn dấu hiệu tắt lụi nữa.

Không biết là bởi vì Liễu Dục Chú tới, vậy nên thành thế này, hay là mẹ thỏa hiệp rồi?

Tôi sờ sờ mặt mình, có điều tôi từ bỏ ý định xem tướng cách cho mình, bởi vì tôi bây giờ cũng chẳng nhìn ra được.

Còn về cái ý nghĩ tôi cảm giác mẹ tôi cảm ứng được nguy hiểm vừa nãy, cũng bị tôi dẹp đi.

Âm dương tiên sinh bây giờ đều còn chưa bói ra được, vùng đất long mạch này bản thân bèn đã là một nơi tràn ngập biến số, mẹ cũng không thể nào phát giác ra được.

Tôi đi rửa ráy một chút, sau đó mới cởi bỏ Đường phục, lên giường nghỉ ngơi.

Sau đó bèn cả đêm không mơ không mộng.

Lúc tỉnh lại, đã là sáng sớm rồi.

Tôi vẫn cứ châm cho mẹ tôi ba nén hương, tiếp đấy mới ra khỏi phòng.

Liễu Dục Chú chắc sớm đã tỉnh rồi, gã đang khoát hai tay sau lưng đứng ở trong sân, nhìn như đang thiền định, nhưng tôi biết, gã đang đợi tôi.

“Liễu đạo trưởng.” Tôi gật đầu ra hiệu với gã.

Liễu Dục Chú ừ một tiếng, đi về phía bên ngoài hậu viện.

Chúng tôi đến tiền viện, lúc này tiền viện đã có không ít người rồi.

Phùng Chí Vinh Thích Lan Tâm đều có mặt, còn có một nhóm thợ xây, trong đó bao gồm cả người thợ hôm qua.

Trần mù và Lưu Văn Tam cũng ở đó, việc này ngược lại khiến tim tôi hơi đập đánh thịch một phát, bọn lão đã về rồi, Định la bàn sửa xong rồi?

Ngoài ra, tôi còn nhìn thấy Liễu Hóa Dương.

Liễu Hóa Dương đang ở đây, tôi đại khái có thể dự đoán được chắc là hôm qua Liễu Dục Chú đã tìm qua bọn lão rồi, tôi bây giờ cần sắp xếp thủ đoạn đối phó với Từ Bạch Bì, đương nhiên phải cần đạo sĩ nhà họ Liễu tới phối hợp.

Trong sảnh chính bày hai chiếc bàn, mọi người đều lần lượt ngồi xuống, bên trên cũng có đồ ăn sáng thịnh soạn.

Phùng Chí Vinh mặt mày tươi cười, gọi tôi và Liễu Dục Chú qua ngồi xuống, ăn xong đồ ăn, rồi bàn chuyện sau.

Tôi đến bên cạnh Trần mù và Lưu Văn Tam, Lưu Văn Tam vỗ vỗ vai tôi, nhấc chén rượu lên nhấp một ngụm.

Trần mù thì vẫn cứ mang bộ dạng giống trước đây, không có thần thái biểu cảm gì, cũng chẳng nói nhiều.

Chỉ có điều Trần mù đưa cho tôi một cái bọc vải, bên trong nặng trình trịch ra, trọng lượng và độ lớn đó, khiến tim tôi hơi đập đánh thịch một phát.

Có điều tôi không hề lập tức mở ra, mà yên lặng ngồi ăn đồ ăn sáng.

Ăn xong một bữa cơm, rất nhanh liền có người làm tới thu dọn bát đũa, lại bưng trà nước điểm tâm lên.

Lúc này gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng lên trên người tôi.

Tôi tập trung tinh thần, trước tiên nhìn sang mấy người thợ kia.

Chưa đợi tôi nói gì, người thợ hôm qua bèn đứng dậy, cung cung kinh kính giới thiệu, tôi mới biết được hắn tên là Vương Kiên.

Hắn nói một cách đơn giản nhanh chóng, bởi vì sắp sửa hoàn tất công trình, bọn hắn làm một số suy đoán chuẩn xác, dự kiến lúc tám giờ sáng mai có thể triệt để hoàn tất công trình.

Bọn hắn đã làm theo những gì tôi nói, hoàn toàn xây xong cổng chào rồi, có điều vải phủ bên trên không kéo xuống.

Hơn nữa sau khi cổng chào xây xong, cũng không tiếp tục có gạch bung xuống nữa, tất cả đều rất ổn định.

Trước mắt bọn hắn vẫn cứ làm theo cách thức của bà cụ Hà, giết gà mua vui cho hoàng bì tử, người múa Ương ca cũng đổi một tốp mới rồi.

“Tám giờ tối... Đoạn giữa giờ Tuất.” Tôi cúi đầu nghĩ ngợi, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn.

Trong sảnh chính rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gõ “cốc cốc!” khe khẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận