Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 745: THÂM NHẬP LÒNG ĐỊCH, BINH PHÂN HAI ĐƯỜNG

Tôi lập tức hiểu ra ý tứ của Trần mù, lão định lấy những đạo sĩ của nhà họ Liễu kia ra làm con tốt đi dò đường.

Những gì lão nói không sai, đường thủy tuy chúng tôi từng đi qua một lần, nhưng biến số trong đó cũng là lớn nhất, thậm chí có khả năng chúng tôi đã không cách gì tìm thấy lối ra ở trong Phị Phát Quỷ nữa, bên trên nó đã sớm bị đất núi sụp đổ bịt kín rồi, rồi hoặc là ngẩng đầu một phát liền trực tiếp gặp luôn Xác âm luyến dương, đây đều là chuyện có xác suất phát sinh cực lớn.

Nhưng đồng thời, đường thủy dưới lòng đất có khả năng vẫn giống hệt như trước đây, chúng tôi có thể vào bên trong mà không tốn chút công sức nào, diệt bỏ Xác âm luyến dương cùng Dương Hạ Nguyên xong rồi rời đi.

Nếu như chúng tôi mạo hiểm, thành phần đánh cược quá lớn, nhưng nếu để cho đạo sĩ nhà họ Liễu đi, thì ngược lại là một lựa chọn tương đối thận trọng.

Ngoài ra, tôi còn nghĩ đến một chuyện bị chúng tôi bỏ qua.

Sợ rằng kích thích Phị Phát Quỷ dị biến, không phải là đạo sĩ nhà họ Liễu, cũng không phải là Dương Hạ Nguyên, mà là lần đó Âm tiên sinh lấy Thi đan.

Chưa chắc chuyện xác phá mồ này đã là vừa phát sinh, mà là vấn đề đã sớm xuất hiện bên trong Phị Phát Quỷ rồi, mãi cho đến bây giờ, huyết sát mới chui ra ngoài.

Điều khiến tôi kinh hãi và nghi hoặc là, Âm tiên sinh đã dùng thủ đoạn gì để vào trong Phị Phát Quỷ?

Nếu như chúng tôi có thể đi lên con đường mà ông ta đi, thì chắc là có thể trực tiếp đến bên cạnh Thiện thi Khâu Xử Đạo?

Nghĩ rõ những điểm này, đường lối tư duy của tôi đều sáng tỏ hơn không ít.

“Xuống dưới đã, cháu bàn bạc với Liễu Dục Chú một chút, xem có thể phái mấy người đáng tin cậy vào đường thủy không, chúng ta thì vẫn cứ đi đường chính.”

Lưu Văn Tam lại đột nhiên mở miệng nói: “Nếu đúng cần đáng tin cậy thật, thì để Liễu Dục Chú đi với chú, rồi bảo nó chọn thêm hai người. Đi đường thủy trong tình trạng có mặt chú chung quy là an toàn, ít nhất gặp phải chuyện gì lập tức xuống nước, chú có thể đưa người về được, còn về ra ngoài, dựa vào thân thủ của Liễu Dục Chú, chắc không vấn đề gì lớn.”

“Việc này...” Lòng tôi lập tức do dự, không cách gì đưa quyết định này ra được.

Những gì Lưu Văn Tam nói, thì đúng thật là như vậy...

Lão đi đường thủy là ổn thỏa nhất...

Nhưng nếu như chỉ là lão dẫn theo những đạo sĩ thông thường, thì tôi cũng không thể yên tâm, nếu có thêm Liễu Dục Chú, tôi liền yên tâm hơn không ít.

Chỉ là một khi Liễu Dục Chú đi rồi, vậy thì người tôi có thể tín nhiệm chỉ còn lại một mình Trần mù, nếu như trong số Liễu Hóa Đạo, Liễu Hóa Dương, Liễu Hóa Minh, thậm chí là cả Liễu Tam Nguyên, có bất cứ người nào có vấn đề, sự việc đều sẽ rất khó giải quyết...

Càng khó để lựa chọn nữa là, không đi con đường thủy này, trực tiếp đi qua bia đá mặt người của Phị Phát Quỷ, chúng tôi liền cần phải đối đầu chính diện với cạm bẫy của Khâu Xử Đạo thật, cộng thêm với những biến số kia, tôi cũng không nắm chắc mười phần được...

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại xong, tôi khàn giọng nói: “Chú Trần, chú Văn Tam, các chú đợi cháu một lúc, cháu đi gọi Liễu Dục Chú tới bàn bạc thêm xem.”

“Được!” Nói rồi, Lưu Văn Tam lại mò chai Nhị Oa Đầu của lão ra, nhấp một ngụm rượu.

Trần mù thì ngồi trên một tảng đá ở bên cạnh, tiếp tục hút thuốc lá cuộn của lão.

Ngao sói ve vẩy cái đuôi, hướng về phía tôi sủa nhỏ mấy tiếng rồi quay đầu chạy về phía bãi tha ma mà tộc Khương chôn xác tội nhân kia.

Ở nơi này, hoàn toàn không có bất cứ tồn tại nào có thể uy hiếp ngao sói, vậy nên tôi không hề gọi nó lại, mà quay người xuống núi.

Vị trí chân núi, mọi người rõ ràng đều đang đợi tôi, ba người Liễu Hóa Đạo đứng một chỗ với nhau, không biết đang nói chuyện gì.

Tôi gọi Liễu Dục Chú qua, ra hiệu cho gã theo tôi lên núi bàn bạc.

Những người còn lại định lại gần, Liễu Dục Chú trực tiếp làm luôn một động tác ngăn cấm, những người đó liền đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Cùng Liễu Dục Chú về lại bên cạnh Trần mù và Lưu Văn Tam, tôi nhanh chóng đem sự việc ra nói một lượt.

Đầu mày Liễu Dục Chú nhíu chặt lại với nhau, ánh mắt gã nhìn quét qua bên chỗ bãi tha ma ở phía dưới, đột nhiên nói: “Nếu chỉ là đạo sĩ thông thường, Nhị sư bá sẽ coi như cậu đưa người đi làm tốt thí, số may có thể sống sót quay về mang theo thông tin cho chúng ta, số không may thì chết ở trong, tôi gật đầu sư bá cũng không thể nào đồng ý, có điều nếu cậu để Lưu Văn Tam đi, lại có tôi theo cùng, bọn họ bèn sẽ không có ý kiến khác, biện pháp này rất tốt.”

Cùng lúc dứt lời, Liễu Dục Chú đã một tay đỡ lấy cây phất trần ở thắt lưng, gã nheo mắt lại nói: “Nếu gặp phải cái xác đó.”

Gã còn chưa nói hết, tôi liền lập tức mở miệng ngắt lời gã: “Nếu gặp phải Xác âm luyến dương, anh đừng trực tiếp ra tay luôn, nó chưa từng tắt thở, dựa vào sinh khí sống đến tận bây giờ, Âm Dương đều có, Thiện thi và Ác thi đơn thuần đều không bằng nó, thăm dò thực thực sơ một chút rồi lập tức xuống nước quay về!”

“Nếu gặp phải Dương Hạ Nguyên thì vẫn là thăm dò, có thể nắm chắc trăm phần trăm mới được động thủ, điều kiện duy nhất xác định các anh có thể động thủ, chính là sau khi ra ngoài thứ gặp phải là xác chết của Khâu Xử Đạo, đưa ông ta từ trong đó ra ngoài.” Tốc độ nói của tôi cực nhanh, căn bản không cho Liễu Dục Chú cơ hội phản bác.

Đầu mày Liễu Dục Chú nhíu chặt, lại định nói nữa.

Tôi cười cười, nói: “Tôi không muốn các anh không ra được ngoài, cũng không muốn đợi vào trong xong thì nhìn thấy xác chết của anh và chú Văn Tam, càng không muốn các anh thành xác sống, rồi còn phải động thủ đối phó với các anh.”

Lời này tôi nói không phải là không có nguyên do, lần đó đám người Tần Thái kia ban đầu là đồng hành, cuối cùng bị cuốn vào Âm long dưới lòng đất, đến khi gặp lại, thì đã thành xác sống huyết sát.

Tuy tôi đang cười, nhưng biểu cảm tôi nhìn Liễu Dục Chú rất trịnh trọng, đồng thời giọng điệu của tôi cũng rất trịnh trọng.

Liễu Dục Chú không tiếp tục nói thêm gì khác nữa, trầm mặc mấy giây xong, gã bình thản trả lời một câu: “Yên tâm, nếu như tôi mà chết, tôi sẽ tự cắt đầu mình, như thế nhất định tắt thở.”

Sắc mặt tôi lập tức cứng đờ một phát.

Liễu Dục Chú bất ngờ cũng cười lên, tôi nhìn mà ngẩn ra, tôi lại còn cảm giác gã cười rất sảng khoái?!

Giây tiếp theo, Liễu Dục Chú thu nụ cười hiếm gặp đó của gã lại.

Đồng thời gã cũng trịnh trọng nhìn tôi, nói từng câu từng chữ một: “Còn nữa, cậu cũng yên tâm, tôi sẽ không tự đâm đầu vào chỗ chết, Khâu Xử Đạo ngày đó ở tộc Khương chính là một dạng tín ngưỡng, thuật Phong thủy của ông ta hiếm gặp trên đời, nếu cậu đã nói, ở chỗ này không được tùy tiện động thủ, thì tôi sẽ không động thủ.”

“Hoặc là tôi đưa Lưu Văn Tam ra ngoài, hoặc là chúng tôi ở trong núi tập hợp với cậu.”

Tôi giơ tay ra nắm lấy tay Liễu Dục Chú, thành khẩn nói hai chữ “Đa tạ!”.

Tiếp đấy, Lưu Văn Tam tiếp tục lưu lại trên đỉnh núi, Trần mù thì gọi ngao sói về, theo tôi và Liễu Dục Chú xuống núi.

Xuống đến chân núi, Liễu Dục Chú chọn từ trong đám đông ra hai đạo sĩ, trước khi khởi hành, gã lại qua ghé tai nói với Liễu Hóa Đạo mấy câu, ngoài ra, gã không nói cho bất cứ người nào biết cần đi làm gì.

Lúc Liễu Dục Chú lại lên núi, ánh mắt gã quét qua tôi một cái, rồi bèn trực tiếp rời đi luôn.

Tim tôi hơi đập nhanh, Liễu Dục Chú chỉ nói với Liễu Hóa Đạo, việc này cũng có ẩn ý?

Nếu như Liễu Hóa Đạo có vấn đề, lão chắc sẽ làm gì đó?

Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ thế, chứ tôi không hề nói ra.

Không hay không biết, thời gian đã trôi qua rất lâu, bầu trời đã tối đen.

Một vành trăng tàn treo trên bầu trời đêm, tuy không có sương mù, nhưng ánh trăng mông lung, ánh sao ảm đạm, khiến người ta cảm thấy sợ hãi bất an.

Gió thổi một phát, liền giống như trên da có dao cứa qua vậy.

Trong trời đêm lạnh lẽo yên lặng phảng phất ẩn giấu vô số đôi mắt đang nhìn trộm nhất cử nhất động của tôi...

“La Tiên sư, chúng ta cắm trại ở đây, hay tiến lên trước?” Tiếng hỏi đột ngột vang lên bên tai, khiến tôi sợ giật cả mình.

Lúc này tôi mới chú ý đến Liễu Hóa Đạo chẳng biết từ lúc nào đã đến trước mặt tôi, trong mắt lão cũng là vẻ dò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận