Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 213: LA BÀN HÓA SÁT

Mèo kinh xác, quỷ tác quái!

Mặt tôi biến sắc, thầm kêu một tiếng thôi hỏng, có chuyện rồi!

Thường nói mèo có chín mạng, người chết gặp phải mèo, là sẽ bật xác.

Xác chết oán niệm không hóa, sẽ còn gọi mèo tới mượn mạng.

Lần trước tôi gặp phải chuyện mèo mượn mạng, là ở bên bờ sông Dương, lúc đó giúp ông chủ nhà vườn Đường Hải vớt vợ gã, kết quả gặp phải bà vợ chết không cam tâm tình nguyện, còn hóa bạch sát.

Cuối cùng bị chặt đầu và tay chân, còn gọi mèo tới mượn mạng. Lúc đó cũng may mà Lưu Văn Tam phản ứng nhanh, một phát đạp bay con mèo đó đi!

Nhưng bây giờ trên xác chết bố tôi lại có một con mèo đen đứng...

Mèo đen thông âm là huyền miêu, còn âm quái hơn nhiều so với mèo thường, bố tôi mượn mạng của huyền miêu rồi, không biết sẽ dữ đến mức nào đây!

Lưu Văn Tam chửi một tiếng địt, trảm quỷ đao trong tay vung mạnh một phát ném về phía bố tôi!

“Chú Văn Tam, đừng!”

Lòng tôi càng hoảng hơn, đấy là xác chết của bố tôi cơ mà, làm sao có thể để Lưu Văn Tam dùng trảm quỷ đao trảm được?!

Nói thì lâu, chứ rất nhanh, trảm quỷ đao bị ném bay thẳng đến vai bố tôi, phụp một tiếng đâm vào trong cổ con mèo đen kia. Con mèo đen còn chưa kịp kêu lên một tiếng, đã bị trảm quỷ đao đâm xuyên qua cổ.

Trảm quỷ đao đâm mạnh dính chết lên trên tường, con mèo đen kia thì ở trên tường giãy giụa kêu gào.

Cái tiếng ngheo ngao thê thiết ấy, giống như tiếng trẻ sơ sinh đang khóc vậy.

Trên người bố tôi, lại đang mọc lông trắng với một tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Trong chớp mắt, đám lông trắng đó lại chuyển thành màu đen, những chiếc đinh gỗ đào mà Lưu Văn Tam đóng trên người bố, lại đang dần bị ăn mòn thành màu đen, còn có tận mấy cái rơi thẳng luôn xuống.

Tuy rằng thứ Lưu Văn Tam trảm là con mèo đen, không động đến bố tôi, nhưng bố tôi đã hóa sát rồi kìa! Mà lại còn là từ bạch sát hóa hắc!

Thế này bố liệu có thành màu đỏ hóa huyết không?

“Lão mù chết tiệt này sớm không đi muộn không đi, đúng thời điểm then chốt thế này thì lại không có đây!”

Trên cái trán bóng nhoáng của Lưu Văn Tam cũng toàn là mồ hôi, dưới ánh trăng và ánh đèn, lại còn phản quang nữa.

Mí mắt lão giật điên cuồng không kiểm soát được, nói: “Thập Lục, mày đừng trách chú Văn Tam, cũng bảo bố mày thông cảm tý, chú Văn Tam mà không xuống tay ác, sợ là hôm nay ba chúng ta đều phải bàn giao ở đây hết!”

Giây phút dứt lời, Lưu Văn Tam đạp mạnh vào cửa phòng bên cạnh, lao vào trong.

Lão đi lấy đồ nghề của lão!

Sau khi hoảng loạn nhất thời, tư duy của tôi cũng chạy như bay, tôi thầm chửi mình một tiếng ngu!

Nhanh chóng bước về phía trong gian nhà chính.

Bà nội thì sợ hết hồn, kêu lên: “Thập Lục, mày đừng qua đó! Bố mày sắp thành quỷ quái rồi, sẽ hại mạng người đấy!”

Lưu Văn Tam cũng lao ra khỏi phòng, trong tay lão không chỉ cầm cuộn dây thừng của lão, mà còn có mã tấu, kẽ ngón tay thậm chí còn kẹp loại đinh gỗ đào đen xì xì.

“Thập Lục mày tránh ra, lão bây giờ không biết mày là con trai lão đâu, động cái là lấy mạng người, chú Văn Tam đi khống chế lão lại!”

Nhưng tôi lại không dừng lại, ba bước đi thành hai bước, đã bước đến trước mặt bố tôi.

Lông đen trên người bố đã bò lên trên mặt, con mắt lõm sâu xuống dưới ấy dường như mất nước quá lâu rồi, trông càng khô quắt.

Cảm giác toát ra từ trên người bố, trống rỗng khác thường.

Đến gần bố rồi, càng giống như áp sát một tảng băng vậy, khiến toàn thân tôi lạnh toát.

Tôi mò từ trong túi ra chiếc la bàn nhái, bốp một phát đập lên trên đỉnh đầu bố tôi!

Trong chớp mắt, những đám lông đen kia lại giống như tuyết tan vậy, bắt đầu rút đi...

Lập tức, bố lại thành bộ dạng như ban nãy, mắt cũng từ từ nhắm lại.

Tim tôi liên tục đập thình thịch.

Lần này đúng là sắp vọt ra khỏi cổ rồi, thậm chí còn như nhảy mấy phát vậy, khiến tôi cảm giác lồng ngực như gần vỡ ra.

Lưu Văn Tam đã lao đến bên cạnh tôi.

Mã tấu trong tay lão xém chút nữa thì đâm vào trong ngực bố tôi, gấp rút ngừng lại.

Tôi lau bỏ mồ hôi trên trán, khó khăn nói một câu: “Trấn được rồi, la bàn nhái ông nội cháu để lại, cũng may là không dùng lên người góa phụ Liêu.”

Chỉ có điều trong lòng tôi không mấy dễ chịu, chiếc la bàn này ngẫu nhiên qua lại mà được dùng để trấn bố tôi.

Nếu như xác chết ông nội còn chưa thối rữa, sợ là đều bất cam đến phải mở mắt ra mất.

Lưu Văn Tam cũng nhìn chằm chằm vào la bàn, rồi lại nhìn lướt qua mặt bố tôi, lão cũng thở ra một hơi nói.

“Chú từng nghe người ta nói, trên la bàn có khắc rất nhiều số liệu của hai giới âm dương, có thể nói là kiêm cả âm lẫn dương, gọi là cái gì mà khí tiên thiên hóa sát khí hậu thiên vô hình, la bàn phong thủy lợi hại thì không chỉ có thể hóa được sát, mà còn có thể trấn nhà cửa, chiêu tài.”

“Cái la bàn nhái này, không phải là cái la bàn mà Mã Bảo Trung xin mất từ tay ông nội mày à?” Thần sắc Lưu Văn Tam có chút ngạc nhiên.

Tôi gật gật đầu, đem chuyện la bàn nhái trấn xác ra kể với Lưu Văn Tam.

Trong ánh mắt lão có vài phần tiếc nuối.

“Chỉ còn lại một cái thôi, trấn lâu người từng chôn còn sẽ bị vỡ, đây là đồ tiêu hao à... Chú còn nghĩ bảo mày kiếm cho chú mấy cái, chú giắt trên người, thời khắc quan trọng có tác dụng lớn.”

Tôi cười không nổi, nói sau này nếu như có cơ hội, tôi chắc chắn sẽ kiếm cho lão mấy cái la bàn nhái, bởi vì tôi không thể đem Định la bàn ra dùng được. Năm đó ông nội cũng vì sợ sẽ đem Định la bàn ra dùng mất, nên mới đưa nó cho gã ăn mày chó chết.

Lưu Văn Tam gật gật đầu, sau đó lão cũng chẳng tiếp tục nói gì khác, mà tháo dây thừng ra, trói gô bố tôi lại, rồi lại đem mấy cái đinh gỗ đào đen xì kia đóng lên các chỗ khớp xương của bố tôi.

Đợi lão làm xong những việc này, trời cũng gần sáng rồi.

Tôi chẳng ngủ được bao lâu, đầu óc bắt đầu quay cuồng.

Lưu Văn Tam bảo tôi với bà nội cứ vào trong phòng đi ngủ, lão canh xác chết trước.

Bây giờ lão cũng chẳng biết làm thế nào, chuyện ở trên bờ lão cũng chẳng khác mấy so với thằng nửa vời như tôi, đúng thật phải đợi Trần mù về giải quyết.

Bà nội kiên quyết không ngủ, đòi thức canh cùng với Lưu Văn Tam.

Tôi càng rõ hơn, nếu như tôi không có tinh thần, thì không có cách gì ứng phó với những chuyện sắp phát sinh.

Bèn về lại trong phòng, nằm vật ra giường ép mình vào giấc ngủ.

Giấc ngủ lần này không có mơ nữa, nhưng lại càng không ngủ yên, cứ ở trang thái nửa tỉnh nửa mê, trong lòng có một thứ cảm giác chênh vênh khó nói.

Thằng điên nhà họ Vương, làm việc độc ác rợn người.

Tôi không quyết định được, đợi sau khi Trần mù về, tôi chắc chắn phải cùng Lưu Văn Tam đi khống chế gã trước, rồi làm rõ đầu đuôi sự việc sau.

Mê mê man man, bên ngoài dường như đã có nắng sớm, tôi trùm chăn lên, cuối cùng cũng có thể ngủ say thêm một chút.

Tới lúc tỉnh lại, ngoài trời đã sáng bảnh, ánh nắng chiếu thẳng vào trong phòng, tôi ngồi dậy, hít thở sâu mấy hơi, đứng dậy bước ra ngoài sân.

Tôi nhìn thấy cỗ quan tài đêm qua đặt ở giữa sân kia, đã bị khiêng đến góc trong rìa sân.

Lưu Văn Tam và bà nội tôi đang ngồi ở gian chính, trên bàn có một nồi cháo lớn và bánh rán dưa muối, cùng với một đĩa tỏi tây đã rửa sạch.

Ngoài ra, trong sân còn có những người khác nữa.

Phùng Khuất trên đầu quấn bông băng, Phùng Bảo và Phùng Quân mặc vest đen.

Trên đất có hai người đang quỳ.

Một người là thợ mộc Lưu, người còn lại, chẳng phải chính là Lưu Hiển Hách sao?

Tôi quay đầu nhìn ra phía ngoài cổng một cái, quả nhiên có không ít xe đang đỗ.

Đương nhiên, những người khác kia của nhà họ Phùng không xuống xe, cũng chẳng vào trong sân nhà tôi.

Thợ mộc Lưu rũ đầu, như hết hơi vậy.

Trong mắt Lưu Hiển Hách thì đầy sự hoảng sợ, trên mặt gã cũng có không ít thương tích.

Phùng Bảo và Phùng Quân trước tiên cúi người về phía tôi gọi một tiếng La tiên sinh, tiếp đấy Phùng Khuất mới chỉ sang Lưu Hiển Hách, nói năng hơi có chút không rõ ràng, bảo: “La tiên sinh, hai thằng này chui vào trong rừng, chúng tôi gần trăm người, mà tìm mất tận một đêm mới tóm được ra.”

“Việc làm ăn của Lưu Hiển Hách ở trong thành phố Nội Dương và ở ngoài đều bị nhà họ Phùng cắt đứt rồi, nó bây giờ chẳng còn gì hết.”

“Chuyện của nó tối qua rất quá đáng, chuyện làm với bố cậu, đúng thật là mất hết nhân tính, cậu định giải quyết thế nào? Gia chủ nói rồi, kể cả đem nó đi vứt xuống sông Dương, cũng chỉ cần cậu nói một câu là xong!”

Phùng Khuất vừa dứt lời, thợ mộc Lưu liền kêu cha khóc mẹ dập đầu lạy tôi.

Lưu Hiển Hách cũng đần người ra, có điều ở sâu phía dưới vẻ hoảng sợ trong đáy mắt gã, vẫn còn vài nét hung ác bị che dấu.

Bộ dạng này ngược lại gần giống với bộ dạng mà tôi nhìn thấy ở trong giấc mơ đêm qua.

Người dân thôn Tiểu Liễu từng hung ác một thời, tuy rằng cuộc sống tốt lên rồi, nhưng trong gốc rễ vẫn không thay đổi.

Không chỉ có Lưu Hiển Hách, bao gồm thợ mộc Lưu cũng thế, thậm chí khả năng che dấu cảm xúc của lão, còn chẳng bằng Lưu Hiển Hách.

Đây chẳng phải chính là ứng với câu nói, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận