Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 359: TRẢM TANG CHÚ

“Mày, có bản lĩnh đó không?”

Trong tầm nhìn, Mạnh Hân Thư kỳ thực đều không mở miệng nói, chỉ đứng yên như thế.

Nhưng âm thanh trống rỗng chết chóc lại rền lên bên tai tôi, vang vọng không ngừng.

Việc này giống như ảo giác vậy.

Trên trán tôi càng nhiều mồ hôi hơn.

Lời này của Mạnh Hân Thư cũng không phải sai, mẹ tôi cho dù có dữ, nhìn trông cũng chỉ bình bình thường thường, đương nhiên mẹ hóa sát lâu hơn, chắc chắn cũng có chỗ khác biệt.

Chỉ là sự hung dữ của Mạnh Hân Thư, không chỉ là từ thù hận, mà còn có mỡ xác chết của quỷ nước, đây là do một loạt biến cố gây nên.

Lúc này tóc cô ta là màu trắng xanh, gần giống với cái kiểu trắng của lông quỷ nước, và còn giống với kiểu thanh thi mà Trần mù và bà cụ Hà nói đến...

Cộng thêm cái âm thai Hà Tiểu Vân kia cũng là quỷ nhi có gia tiên hộ thể, đánh nhau thật, mẹ tôi khả năng không phải là đối thủ.

Tiếng kêu thét thảm thiết lẫn với tiếng hậm hự, khu nhà mới yên tĩnh được một hồi, lại trở nên ồn ào.

Mùi máu tanh càng trở nên vô cùng nồng nặc.

Trong chớp mắt, mấy người nhà họ Cẩu đang đánh đấm lẫn nhau kia, đã toàn bộ nằm hết ra đất, chỉ có hít vào mà chẳng có thở ra rồi.

Mẹ tôi không hề mở miệng nói, mà bước đến phía trước mặt tôi.

Cái áo liệm ấy không có gió mà tự tung bay, lộ ra hai bàn tay nõn nà như ngọc.

Mái tóc buông xõa trên vai, càng toát ra một thứ mùi thơm.

Mẹ trực tiếp đối thẳng mặt với Mạnh Hân Thư, không hề có bất cứ cảm giác lùi bước nào.

Lòng tôi đã trầm xuống rồi.

Một tay sờ lấy cây gậy khóc tang ở thắt lưng, nếu như Mạnh Hân Thư định động thủ thật, thì chúng tôi liền chỉ có thể tự vệ.

Cùng lúc này, Lưu Văn Tam cũng rút trảm quỷ đao ở thắt lưng ra.

Hai tay Trần mù thành hình trảo, đung đưa một cách không có quy luật, cũng bắt đầu đứng thế tấn.

Lờ mờ, mấy người chúng tôi vây lấy Mạnh Hân Thư.

Ngao sói cũng phát cuồng lên, đang ở trong sân hoặc là đâm vào tường, hoặc là nhảy vọt lên rất cao, giãy giụa muốn hất bỏ Hà Tiểu Vân trên lưng xuống.

Cảnh tượng này càng rợn người hơn.

Cũng vào lúc này, đột nhiên một tiếng u u khẽ vang lên, một thanh kiếm gỗ đào từ ngoài cổng bị ném bay vào trong!

Thanh kiếm gỗ đào đó phi thẳng mặt Mạnh Hân Thư!

Thần sắc Mạnh Hân Thư đột ngột trở nên hung tợn.

Vụt giơ tay lên, vững vàng đỡ lấy thanh kiếm gỗ đào kia vào trong tay!

Phụp khẽ một tiếng, một luồng khói trắng từ lòng bàn tay cô ta nhanh chóng bốc lên!

Lúc còn sống gỗ đào tụ âm, sau khi chết thì lại tránh tà, Mạnh Hân Thư vốn là thứ âm tà, chạm vào kiếm gỗ đào oán khí tà ác tự khắc sẽ tiêu tan.

Chỉ có điều, thanh kiếm gỗ đào này rõ ràng không đủ đối phó với cô ta!

Tôi cũng rùng mình một cái, quả đúng như những gì tôi từng suy đoán, nhà họ Cẩu không thể nào không chuẩn bị người để đối phó với Mạnh Hân Thư.

Bọn họ nếu đã biết có thứ phiền phức này, thì làm sao có thể ngồi yên chờ chết được?

Thanh kiếm gỗ đào này đã được chuẩn bị từ sớm!

Giây tiếp theo, một âm thanh rõ nét vang vọng cả khu nội viện.

“Cái văn: Thiên viên địa phương, luật lệnh cửu chương, vật nay trảm bỏ, trừ đi bách (tai) ương!”

“Nhất trảm trừ Thiên ương, thiên phùng đạo lộ quỷ, trảm trừ tru ma quỷ, vĩnh viễn rời quê hương!” Vùuu! Lại là một thanh kiếm gỗ đào bắn vào trong sân!

Thanh kiếm gỗ đào thứ nhất là màu sắc thông thường, giống hệt như loại đinh gỗ đào mà bình thường Lưu Văn Tam hay dùng.

Còn thanh thứ hai này thì là màu đen.

Trước đây Lưu Văn Tam từng dùng qua đinh gỗ đào màu đen, có thể trấn hắc sát!

Thanh kiếm gỗ đào màu đen này, vẫn là phi mạnh thẳng mặt Mạnh Hân Thư.

Mạnh Hân Thư vẫn không hề tránh né, cô ta nhấc tay lên huơ một phát về phía trước.

Còn trên mặt cô ta thì bắt đầu mọc ra một lượng lớn lông nhung, sát khí càng nặng hơn, nhiệt độ trong sân cũng lạnh băng xuống.

Trần mù làm một động tác lắc đầu, lão với Lưu Văn Tam gần như là cùng lúc lùi ra sau.

Bốp!

Thanh kiếm gỗ đào tự nhiên đứt gãy!

Có điều sau khi gãy mũi kiếm xong, nửa đuôi còn lại của thanh kiếm vẫn đánh vào bàn tay của Mạnh Hân Thư, phụp một tiếng, lại là một lượng lớn khói trắng bốc lên.

Lần này, thì lại là xuất hiện một vết thương lớn!

Vẻ mặt của Mạnh Hân Thư lập tức trở nên đau khổ.

Cô ta đột nhiên hét lên một tiếng, thân người ngả ra trước, rồi đột ngột lao về phía trước!

Nói thì lâu chứ thực tế thì nhanh.

Lại là một thanh kiếm gỗ đào bắn vào trong!

Giọng nói rành rọt kia, trở nên sát khí nặng nề!

“Nhị trảm trừ Địa ương, Địa hộ hàng cát tường, nam tà nữ quy chính, trảm diệt tự tiêu vong!”

Kiếm gỗ đào bay sượt qua người Mạnh Hân Thư.

Nhìn như Mạnh Hân Thư đã né được, cô ta cũng xông ra khỏi sân, rõ ràng là đi tìm người phi kiếm.

Tiếng khóc đau thương thê thảm chói lói nổ bung bên tai, tôi cảm giác tim như bị bóp nghẹt, khó mà thở nổi.

Chỉ có điều thanh kiếm gỗ đào đó, hóa ra lại là lao về phía Hà Tiểu Vân!

Ngao sói vốn dĩ đang giãy giụa, lúc này giống như đã có sự phát giác, lại ư ử một tiếng, trực tiếp xông về phía thanh kiếm gỗ đào.

Mắt nhìn giây tiếp theo thanh kiếm gỗ đào sẽ đâm xuyên qua người Hà Tiểu Vân!

Mặt tôi lập tức biến sắc.

Bất kể bây giờ có hiểu lầm mâu thuẫn gì với Mạnh Hân Thư, câu nói đó của Trần mù đều không sai, tôi đúng là muốn tiễn Hà Tiểu Vân đi thật.

Con bé từng cứu mạng của tôi!

Tôi tuyệt đối không thể nào trơ mắt ra nhìn con bé gặp chuyện được.

Tuy rằng không biết thanh kiếm gỗ đào màu đen đó có thể giết được nó không, nhưng tuyệt đối không thể mạo hiểm được.

Tôi đột ngột rút cây gậy khóc tang ở thắt lưng ra, ném thật mạnh về phía thanh kiếm gỗ đào màu đen đó!

Rầm!

Chiêu Đương đầu nhất bổng này, tôi nắm trong tay đánh không chuẩn, nhưng ném ra thì độ chuẩn xác không sai tý nào, vừa vặn đập trúng thanh kiếm gỗ đào đó.

Phương hướng của kiếm gỗ đào bị lệch đi, bắn về phía trước người Trần mù.

Trần mù cũng vung một gậy lên! Bốp một phát, kiếm gỗ đào liền rơi xuống đất!

Âm thanh lịch bịch đột ngột vang vọng, ngao sói rơi xuống đất, còn lao lên trước hai bước.

Hà Tiểu Vân cũng lăn từ trên lưng nó xuống, lộc cộc một phát ra đến phía trước cổng.

Nó chẳng qua chỉ là một đứa bé sơ sinh, ngẩn người đứng trên mặt đất, cái áo khoác hoàng bì đó trông càng quái dị hơn, đặc biệt là phần da đầu hoàng bì tử khoác trên vai nó, đôi mắt tròn xoe đang láo liên nhìn chúng tôi, như hớp mất hồn phách.

Ngao sói nhe nanh nhe lợi nhìn Hà Tiểu Vân, rồi lại sủa ầm không thôi.

Trần mù gật gật đầu với tôi, rõ ràng là tán thưởng động tác của tôi.

Nhịp tim của tôi cuối cùng cũng bình ổn lại một chút, nhìn thêm Hà Tiểu Vân một cái, vô thức nói một câu: “Mau đi qua cạnh mẹ mày.”

Từ đầu chí cuối, tôi đều không hề muốn xung đột với Mạnh Hân Thư, lúc này càng không muốn cô ta rơi vào thế bại trận trước mặt người mà nhà họ Cẩu chuẩn bị.

Nếu như thế thì cô ta sẽ chết thêm lần nữa, cũng chính là nhận kết cục hồn phi phách tán.

Hà Tiểu Vân ngã ngửa ra sau một cái, bèn lăn lông lốc ra phía ngoài cổng.

Ngao sói quay đầu lại, con ngươi màu đỏ nhìn quét qua tôi, lại quét qua Trần mù, rồi ư ử một tiếng, rõ ràng là tủi thân và không hiểu.

Mẹ tôi cũng quay đầu nhìn tôi một cái, trên mặt mẹ lại có biểu cảm như đang nghĩ ngợi.

Mẹ đã có thể thay đổi biểu cảm rồi, điều này đại biểu cho việc tính người của mẹ càng nhiều hơn, việc này suýt nữa khiến tôi rơi nước mắt.

Nhưng bên ngoài lại bùng lên một tiếng quát!

Vẫn là thứ âm thanh rành rọt vang vọng đó đó, nhưng thứ sát khí nặng nề kia lại biến thành giọng điệu tất sát của việc được ăn cả ngã về không!

“Tam trảm trừ Quỷ ương, bách quái đều ẩn nấp, đoạn trừ nhiều ác sự, gia quyến tự an khang, ta phụng Ngọc hoàng Luật lệnh xá!”

Ngay tiếp đó liền vang lên tiếng hét của Mạnh Hân Thư, cùng với tiếng khóc thét của trẻ sơ sinh!

Ngoài ra, còn có cả tiếng khóc nức nở, không giống như người, mà hơi có vài phần giống với tiếng kêu của hoàng bì tử.

Trên người tôi toàn là da gà, mồ hôi lạnh túa ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận