Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 606: NGƯỜI CÓ THÙ, ÁC THI ĐAN

Sau khi nói xong, ánh mắt bà nội cũng lạnh lẽo hơn rất nhiều, nói: “Vừa nãy tâm mày còn có thiện niệm, bà nội tuy không hiểu Âm dương thuật, không biết phong thủy, nhưng cũng biết đạo lý nhân quả cơ bản, bây giờ chúng nó hợp mưu với người ngoài định hại mạng mày, không cứu chúng nó chắc không có báo ứng gì chứ?”

Tôi gật gật đầu, nhưng tư duy lại càng nghi hoặc hơn.

Lão già này, trong hồ lô rốt cục định bán thuốc gì? Lão vào trong thôn tính toán gài bẫy bà nội tôi nghĩ thông được.

Nhưng nghe những lời ban nãy Trần Tiểu Bàn nói ra, thì lão hình như cũng chẳng phải là tính toán gài bẫy tôi? Tập hợp người dân trong thôn nói là mở đàn làm phép để giết tôi?

Trước khi làm việc này lão không thể nào biết được tôi sẽ về trong thôn.

Huống hồ thứ lão muốn là thọ của tôi, chứ cũng chẳng phải là khiến tôi chết bất đắc kỳ tử, điều then chốt nhất là, có những người dân thôn hận tôi này là có thể giết người được?

“Chú Trương, Mao quan chủ, hai người thấy thế nào?” Tôi chuyển qua hỏi Trương Nhĩ và Mao nguyên Dương.

Lúc này Mao Nguyên Dương đã gọi điện thoại xong rồi.

Lão hất ống tay áo một phát, lạnh như băng nói: “Không hiểu được lão già này có chủ ý gì, có điều chỉ cần biết y đang ở đây, vây chặt y lại, bất kể y có toan tính gì cũng đều là công dã tràng hết!”

Trương Nhĩ gập mảnh giấy kia lại, đưa cho tôi, rồi mới nói: “Thập Lục, lão lần này, ít nhất là bây giờ, chủ ý không phải là nhắm vào cậu, có một bộ phận khả năng là nhắm vào Lưu âm bà, nhưng phần nhiều hơn vẫn là nhắm lên trên người dân thôn.”

Đầu óc tôi chấn động một phát, Trương Nhĩ đã nhìn ra gì rồi?

Vội vàng mở mảnh giấy ra, trên thực tế tôi đã ghi nhớ mỗi câu nói trong đó, nhưng tôi vẫn không hiểu được vấn đề nằm ở đâu?

Trương Nhĩ thở hắt ra một hơi dài, nói: “Lão định thay quỷ hành đạo, báo thù cho những yêu ma quỷ quái chết trong tay cậu.”

“Theo lý mà nói lão lấy nắp hộp sọ của Lý Đức Hiền, đã có thể làm được bát thọ rồi, nhưng trên thực tế lão lại không tới tìm cậu, mà lại tới thôn Tiểu Liễu tụ tập dân thôn, việc này chắc là bởi vì làm bát thọ, không chỉ là cần một cái nắp hộp sọ thôi.”

“Cậu có phát hiện ra, trong đây có một điểm chung gì không?” Trương Nhĩ tiếp tục hỏi.

Lòng tôi lại chấn động một phát, vô thức nói: “Thù hận? Vừa nãy trong lời nói của Trần Tiểu Bàn, chính là lão hỏi dân thôn có phải có thù với cháu không, có thù thì ở lại tăng thêm tiền, hai vợ chồng già nhà họ Trương chính là có thù với nhà cháu!”

Trương Nhĩ gật gật đầu, nói: “Không chỉ là nhà họ Trương, dân thôn cho rằng cậu phá phong thủy ở đây, đều sẽ được nhận định là có thù với cậu.”

“Lý Đức Hiền cũng có thù với cậu, lòng ác độc của những người này không kém tiểu quỷ, cũng có thể coi là yêu ma quỷ quái rồi, lão thay quỷ hành đạo, đúng thật là có chút bộ dạng ra vẻ đạo mạo.”

“Lão tuyệt đối không ngờ được rằng chúng ta đang ở đây, hoặc giả chủ ý cũng đã quyết rồi, đợi hoàn thành mục đích xong rồi tới tìm Lưu âm bà. Việc này đối với chúng ta mà nói đích thực là một cơ hội. Nếu không phải cậu đột nhiên nói phải về thôn, chúng ta căn bản không biết lão đang ở đây và định làm những chuyện này.”

Ngừng lại một chút, Trương Nhĩ nhìn sang Mao Nguyên Dương nói: “Bảo những người kia đừng đánh trống khua chiêng rầm rộ, xe đừng tới gần thôn Tiểu Liễu, có một chiếc xe đã đủ bắt mắt rồi, lão chẳng phải nói đợi trời tối xong, sẽ mở đàn làm phép sao?”

“Chúng ta hoặc giả có thể rút củi đáy nồi!”

Thần sắc Mao Nguyên Dương liên tiếp thay đổi tận mấy lần, rõ ràng là cũng đang phân tích đối thoại giữa tôi và Trương Nhĩ, tiếp đấy lão gật gật đầu nói: “Có vài phần đạo lý.” Nói rồi, Mao Nguyên Dương lại lập tức gọi điện thoại thông báo cho những người vừa nãy.

Tôi vô thức đi vuốt cây gậy khóc tang ở thắt lưng, cũng vụt qua chút vẻ ác liệt.

Vốn dĩ là ôm cây đợi thỏ, nhưng bây giờ, thì lại thành bắt cá trong rọ! Nhất định không được để lão chạy mất, nếu không lần sau sẽ càng khó đối phó hơn nữa.

“Bà nội, những chuyện này bọn cháu sẽ xử lý tốt, bà vào thành phố trước đi.” Tôi quay người nhìn sang bà nội, trịnh trọng nói.

Sắc mặt bà nội hơi có chút biến hóa, cuối cùng vẫn là thở dài một tiếng, lắc lắc đầu nói: “Trước sau gì tuổi tác cũng đã cao, thành gánh nặng rồi, được, sắp xếp cho bà vào thành phố, bà đi tìm Thi Thi.”

Tôi vốn còn lo lắng bà nội sẽ ương bướng không chịu đi, bây giờ thì thở phào được một tiếng.

Vẫy tay gọi người làm kia của nhà họ Phùng tới dặn dò hắn mấy câu, còn bà nội thì bảo tôi theo bà vào trong nhà trước đã.

Tôi đương nhiên biết bà nội định bảo tôi đi xem món đồ ông nội để lại, nên cũng không thoái thác.

Trong phòng ánh sáng hơi có chút tối tăm.

Bước đến bên giường, bà nội rút ra một cái hộp đá rất cũ kỹ, sau khi đưa cho tôi xong, tôi bèn mở nó ra.

Bên trong để một tờ giấy, bởi thời gian quá dài, tờ giấy này đã ố vàng đi rất nhiều, lấy ra xong mở ra xem, tôi mới phát hiện đây chẳng phải chính là sơ đồ quả núi Liễu ở phía sau thôn Tiểu Liễu đó sao?

Núi Liễu là một quả núi Lũng, vốn dĩ thôn Tiểu Liễu nằm ở chỗ sinh khí long mạch núi Lũng rỉ ra ngoài, ích lợi vô vàn.

Kết quả bên ngoài thôn lại có cao thủ thiết kế khiến thôn Tiểu Liễu bị gió nghèo ngày đêm thổi quét, ngược lại thành mất đi phúc duyên, ông nội tôi làm móng đường chặn thứ gió đó lại, bây giờ ông nội tôi không còn đó nữa, cái thứ gió ấy lại tiếp tục thổi vào trong, thôn Tiểu Liễu vẫn ngheo khổ thê lương như cũ.

Ông nội để lại tờ sơ đồ này, lại là ý gì?

“Bà tuổi già rồi, trí nhớ cũng trở nên rất kém, năm đó ông nội mày dùng sát thuật diệt rất nhiều xác, duy có một cái xác là ông mày để lại một chút sinh cơ, hồi đó ông mày nói cái gì mà, thiện có thiện thi, hung có hung thi, có người vũ hóa cầu tiên, có người vũ hóa cầu ác. Bà cũng chẳng biết ông mày để cái xác đó lại chỗ nào, mấy ngày trước về nhà bà nhìn thấy cái thứ này mới nhớ ra, ông mày kỳ thực lúc đó từng nói là, nếu như ba mươi năm sau ông mày không chết, thì sẽ đi lấy Đan, nếu ông mày chết rồi, thì bảo hậu bối đi.”

Những lời này của bà nội có chút loạn cào cào, thậm chí là trước sau không khớp, bởi vì bà không hiểu phong thủy, sợ rằng là không nhớ được những lời của ông nội hồi đó.

Nhưng tim tôi thì suýt nữa lại từ cổ họng nhảy ra ngoài...

Ba mươi năm sau ông nội không chết, thì đi lấy Đan?

Ông hóa ra còn lưu lại một xác chết vũ hóa có Thi đan ở trên núi Liễu?

Đem mấy câu nói đó của bà nội ra suy ngẫm tận mấy lượt, tôi lẩm bẩm nói: “Thiện có thiện thi, ác có ác thi, nếu là thiện thi, dựa vào tính cách của ông nội làm sao lại đi động vào, nếu là ác thi... Xác dữ vũ hóa? Vậy thì đấy lại là Đan gì?”

Bà nội lại dặn dò tôi đôi câu, qua thêm ba ngày nữa là năm thứ ba mươi kể từ ngày đó đến giờ, bảo tôi suy nghĩ xem có nên đi hoàn thành di nguyện của ông nội hay không.

Tiếp đấy bà liền đi ra khỏi phòng.

Tôi cũng không cầm cái hộp đá kia, chỉ chú ý cẩn thận gấp tờ giấy đã ố vàng đó lại, kẹp vào trong Trạch kinh.

Lại đi ra ngoài sân, bà nội đã theo người làm nhà họ Phùng kia ra ngoài lên xe rồi. Mao Nguyên Dương đang đi qua đi lại.

Thời điểm này, Trần Tiểu Bàn thở hồng hộc chạy vào trong cổng nhà tôi.

Lúc nó nhìn thấy tôi, còn vui mừng gọi một tiếng anh Thập Lục!

Tiếp đấy nó lại thắc mắc nhìn bà nội tôi, ngạc nhiên nói: “Bà Lưu chuẩn bị vào thành phố à? Anh Thập Lục, sao anh đột nhiên về thôn thế?”

Trong lúc nói, trong ánh mắt Trần Tiểu Bàn còn đầy vẻ tức giận, chỉ ra ngoài cổng nói: “Anh Thập Lục, cái lão già đột nhiên vào thôn đúng là không ra gì á, chửi anh không ra gì luôn, mà ông nội em cũng đúng là, thấy lão già đấy có thể bỏ tiền ra, đúng là giúp lão ấy làm việc thật, ông trước đây có thế này đâu.”

Tôi bảo Trần Tiểu Bàn qua chỗ mình, xoa xoa mái tóc nó, bảo nó không cần quản nhiều thế, rồi lại bảo nó kể chi tiết một chút với tôi, vào thôn ngoài một lão già ra, còn có người nào nữa? Cái lão già đó có phải là một lão đầu trọc, trên đầu chỉ còn vài sợi tóc thôi không?

Trần Tiểu Bàn gãi gãi đầu, mất tự nhiên nói: “Lão đội cái mũ, em cũng chẳng nhìn thấy có tóc hay không, có điều người thì nhiều phết, phải tận mấy chục người cơ.”

Tôi ngẩng đầu nhìn sang Trương Nhĩ và Mao nguyên Dương, câu nói này rất dễ dàng có thể nghĩ tới, người nhà họ Thích cũng đi cùng!

Mao Nguyên Dương làm một khẩu hình: “Một mẻ hốt gọn.”

Có điều Trương Nhĩ thì lại hỏi một câu: “Có mấy lão già? Một lão, hay là hai lão?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận