Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 906: LẤY LẠI LA BÀN, ĐI GIẾT NGƯỜI

Sau khi về tới khu nhà mà Tưởng Thạch sắp xếp cho chúng tôi, trên mặt Lưu Văn Tam đã mang chút vẻ say rượu.

Thời gian trước đây lâu như vậy, tôi đều chưa từng thấy Lưu Văn Tam uống say bao giờ.

Dựa vào tửu lượng của lão, sớm đã ngàn ly không đổ rồi, hiện giờ chắc là ứng với câu nói của người xưa đó, rượu không say người tự say.

Tôi đưa lão vào một gian phòng xong, quay người rời khỏi phòng.

Đợi sau khi ra ngoài xong, tôi phát hiện vẻ mặt của Phùng Quân và Phùng Bảo đều có chút ít chần chừ và bất an.

“La tiên sinh...Thẩm Kế, cô ta vừa nãy đột nhiên ra ngoài rồi... Chúng tôi...” Người mở miệng là Phùng Quân, giọng của hắn hơi có chút mất tự nhiên.

“Cô ta có nơi cô ta muốn đi, có việc cô ta muốn làm, ngày mai cô ta sẽ quay về thôi.” Tôi xua xua tay, ra hiệu cho bọn họ không cần lo cho Thẩm Kế.

Kỳ thực hơi nghĩ kỹ thêm một chút, tôi liền biết ngay Thẩm Kế đi đâu, không vớt được xác chết con gái của Tưởng Bàn lên, cô ta nhất định là qua nhà cũ của Tưởng Bàn rồi.

Cảm giác mệt mỏi dần trào lên, tôi bảo Phùng Bảo và Phùng Quân về phòng nghỉ ngơi, không cần lo lắng, cũng không cần quản nhiều, rồi bản thân bèn về phòng của mình.

Tắm rửa đơn giản một chút, tôi thay một bộ quần áo sạch sẽ, rồi lại kiểm tra một loạt đồ nghề mình đem theo người.

Đồ vật then chốt đều dùng túi chống nước đựng, không hề bị thấm ướt, cũng không bị mất mát gì cả.

Tâm trạng của tôi thả lỏng không ít, sau khi nằm lên trên giường, gần như vừa đặt đầu xuống gối, liền đã ngủ thiếp đi luôn.

Giây phút trước khi ngủ say, trong đầu tôi vẫn không khống chế được mà đi nghĩ về mệnh số của Âm dương tiên sinh, dẫn đến việc cho dù là sau khi ngủ say, tôi đều đang ở trong một trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Hơn nữa tôi còn liên tục cảm giác, bên cạnh hình như có một người đang đứng vậy...

Ý thức càng ngày càng hỗn loạn, tôi giãy giụa muốn xua tan thứ hỗn loạn đó, thậm chí muốn tỉnh dậy.

Nửa đêm nửa hôm ngủ say, bên cạnh giường có đứng một người, cảm giác không hề dễ chịu tý nào.

Nhưng tôi không những không tỉnh dậy... mà ngược lại còn bắt đầu nằm mơ...

Tôi mơ thấy một thôn làng kỳ dị khác thường, tất cả người ở trong thôn đều gầy trơ xương, nhưng bụng của bọn họ lại lớn đến kinh người, đều giống như mang thai mười tháng vậy.

Tôi đi trên con đường nhỏ của thôn làng đó, bên cạnh đi theo một đạo sĩ mặc áo đạo bào màu xám.

Thân hình đạo sĩ đó cao lớn thẳng đứng, trên khuôn mặt đường nét rõ ràng lộ ra biểu cảm lạnh lùng lãnh đạm, người này không phải Dương Thanh Sơn thì là ai.

Những người ở trong sân nhà hai bên đường thôn đó, toàn bộ đều hung hăng dữ tợn nhìn tôi và Dương Thanh Sơn, trong mắt bọn chúng đều toát ra vẻ tham lam không cách gì che giấu nổi, và vẻ sợ hãi âm ỉ.

Dương Thanh Sơn cứ thế dẫn tôi đi lên trước, nhưng con đường thôn này giống như dài vô tận, đi kiểu gì cũng đều không đi đến cuối, không đi đến điểm kết thúc được vậy...

“Chúng ta cần đi đâu?” Cho dù tôi biết đây là trong mơ, nhưng tôi vẫn không đè nén nổi sự mù mờ và thắc mắc trong lòng, ngoảnh đầu hỏi Dương Thanh Sơn.

Dương Thanh Sơn không hề trả lời tôi, trên mặt hắn giờ này không có bất cứ biểu cảm nào, càng đáng sợ hơn là, cả khuôn mặt của hắn đều ánh lên màu tái xanh đậm đặc, trong đôi con mắt, toàn là màu xanh thẫm âm u.

Hắn vẫn cứ liên tục tiến lên trước, hơn nữa tốc độ bước đi đều càng nhanh thêm vài phần.

Tôi vội vàng đi theo, chỉ có điều lúc này, tôi đột nhiên phát hiện ra một số vấn đề.

Mặt đất dưới chân đều nứt toác, bầu trời trên đỉnh đầu âm u tối đen.

Đám dân thôn ở hai bên đang chằm chằm nhìn chúng tôi kia, mỗi một người đều mang hình thái kỳ dị, giống hệt như ác quỷ vậy, trên mặt, trên cơ thể của bọn chúng, dường như đều có vết lông vũ dính sát.

Tầm mắt tôi nhìn ra phía trước, mơ mơ hồ hồ, tôi nhìn thấy một dãy núi cực lớn!

Dãy núi đó bị sương mù bao bọc, ngập tràn, nhưng trong đó lại có một vết tích đứt gãy cực lớn.

Nhìn vọng ra xa, đó liền giống như một con rồng lớn nguy nga vô tận, sắp sửa đứt gãy!

Tôi đờ đẫn đứng yên tại chỗ, bất động không nhúc nhích.

Hình bóng của Dương Thanh Sơn biến mất trong tầm nhìn của tôi, hắn đang lao nhanh về phía trước...

Giây tiếp theo, tất cả đều tiêu tan...

Tôi vụt mở mắt ra, chằm chằm nhìn xà nhà ở bên trên.

Lúc trước muốn tỉnh không tỉnh được, lúc này đột nhiên tỉnh dậy, thì ngược lại là lúc tôi không muốn tỉnh.

Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nhọc của bản thân.

Bên ngoài vẫn rất tối, xuyên thấu vào trong phòng chỉ có ánh trăng ảm đạm.

Tôi biết tôi chưa ngủ được bao lâu, mà giờ này, bên cạnh giường tôi... đích thực đang ngồi một người, một người đàn ông.

Hắn mặc một bộ đạo bào màu xám, bóng lưng to rộng, lưng đứng thẳng, ở thắt lưng hắn còn treo các loại đồ nghề của đạo sĩ.

“Thanh Sơn tiền bối...” Giọng tôi khản đặc khô khốc, đôi mắt vừa mới hồi phục tỉnh táo, ngạc nhiên nhìn lưng của Dương Thanh Sơn, nhất thời lại không làm rõ được, là bởi Dương Thanh Sơn đến đây, vậy nên tôi mới mơ giấc mơ vừa nãy, hay bởi vì tôi nằm mơ là điềm báo, điềm báo Dương Thanh Sơn sắp xuất hiện ở bên cạnh tôi là bởi vì có chuyện sắp phát sinh?

“La bàn miễn cưỡng có thể dùng được, cậu đem cho người khác.” Dương Thanh Sơn không ngoảnh đầu, quay lưng lại phía tôi.

Vẻ mặt tôi cứng đờ một phát, do dự một chút rồi nói: “Dương Công Bàn của Tưởng Bàn, là cùng một bộ với Thiên nguyên tướng thuật, tôi phải đưa cho Thẩm Kế.”

“Cậu cần có la bàn.” Dương Thanh Sơn lại lần nữa mở miệng.

“Chỗ Trương Nhĩ...” Tôi vừa mới thốt ra ba chữ này, liền không tiếp tục nói nữa.

Trời xui đất khiến thế nào, tôi lại nói một câu: “Thanh Sơn tiền bối, nơi mà tiền bối cần đi, có phải là sắp có vấn đề không?” Kỳ thực tôi vốn định nói, tôi và Dương Thanh Sơn khả năng là cùng định tới một chỗ.

Nhưng tôi cũng chẳng biết, tại sao lời ra đến miệng lại nói hớ.

“Lấy la bàn của cậu về, giết bỏ người cậu muốn giết, dọn sạch thứ hậu hoạn mà cậu muốn dọn sạch, ta sẽ đưa cậu đi. Âm dương thuật của cậu còn chưa đủ, có điều thời gian, đích thực không còn nhiều nữa rồi.” Dương Thanh Sơn đột nhiên đứng dậy, quay lưng về phía tôi sải bước đi ra khỏi phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận