Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 807: KHÔNG BIẾT NGƯỜI HAY XÁC

Rõ ràng, Lưu Văn Tam chắc đã nghe hòm hòm nội dung cuộc điện thoại của tôi rồi.

Hơi nghĩ ngợi một chút, tôi chỉnh đốn lại tất cả mọi chuyện đã phát sinh, một năm một mười kể với Lưu Văn Tam, đầu mày Lưu Văn Tam nhíu chặt, rõ ràng cũng đang cúi đầu nghĩ ngợi.

Tôi lập tức lại sắp xếp Phùng Quân cho người đi liên lạc với nhà họ Cẩu, rồi nhanh chóng dặn dò Phùng Quân các vấn đề cần hỏi.

Bởi vì trước khi tôi qua Trường Thanh Đạo Quán liền đã nghĩ đến việc tìm nhà họ Cẩu qua vùng đất Trượng ẩn Âm tới, có điều ý tưởng còn chưa kịp thực thi, chỉ là đưa con ngỗng lên đạo quán trước.

Liên tiếp nhận hai mệnh lệnh của tôi, Phùng Quân rõ ràng hơi có chút hưng phấn, bộ dạng mười phần hăng hái, lập tức liền lại đi xử lý công việc.

Lưu Văn Tam ngẩng đầu lên, mò chai rượu ra nhấp một ngụm, rồi lại vỗ vỗ áo chỗ bụng, nói: “Vụ lần trước, cái thằng già này đã rất khó nhằn rồi, lão mới chỉ đứt mất một cánh tay mà thôi, nếu mạng đã cứng đến mức chưa chết hẳn, còn định quay về làm loạn, vậy thì khử bỏ lão một cách triệt để, chú chặt bỏ đầu lão, Thập Lục mày chuẩn bị sẵn Sát thuật, để lão yên tâm mà lên đường.”

Tôi gượng cười một cái, nói: “Không mấy dễ đối phó.”

Lưu Văn Tam nhíu mày, nói: “Làm gì mà khó nhằn thế, Thập Lục mày đừng có tâng người khác lên đì người mình xuống. Lý Âm Dương là Ác thi vũ hóa đấy, Khâu Xử Đạo còn là Thiện thi vũ hóa, Ương Sát Nam Cương mày cũng gặp rồi, còn đấu chết Viên Hóa Thiệu, diệt Dương Hạ Nguyên, trảm đầu Xác âm luyến dương, mày có gì mà phải sợ?”

Tôi lắc lắc đầu, giải thích: “ trước tiên Lý Âm Dương bị cháu moi đan đều hoàn toàn dựa vào di chúc của ông nội cháu, cộng thêm bản thân ông ta đã muốn đối phó với Viên Hóa Thiệu, không cố ý nhắm vào chúng ta, Khâu Xử Đạo thì càng từ đầu đến cuối chưa từng ra tay, ông ta vũ hóa cầu thiện, e rằng đến tận khi Ác thi đan sắp khiến ông ta hồn phi phách tán mới ra tay gây ra chút ít động tĩnh. Ương Sát Nam Cương cũng bởi vì muốn báo huyết hải thâm thù, nên mới phối hợp với cho Trần mù cõng xác anh ta, để anh ta nhập vong.”

“Về Viên Hóa Thiệu, thì lão tự cao rồi, bản thân lão cũng chẳng coi chúng ta ra gì, nhưng chúng ta diệt lão, cũng là dùng hết sạch tất cả bản lĩnh, thừa sống thiếu chết, còn cộng thêm cả Dương Thanh Sơn đưa Lý Âm Dương tới ra tay, mới miễn cưỡng giết được lão.”

“Còn về Dương Hạ Nguyên, y bản thân là người bình thường còn sống, bị Âm dương thuật của cháu áp chế, Xác âm luyến dương thì càng là do Dương Thanh Sơn trấn... Không có Dương Thanh Sơn, chúng ta đều đã mất mạng rồi...”

Tôi gượng cười một cái, tiếp tục nói: “Chú Văn Tam, chúng ta phải tự biết nhìn nhận về bản lĩnh của mình, trước đây đối phó với những người hoặc thứ đó, căn nguyên của chúng ta đều nằm trên phong thủy, hoặc trên Âm dương thuật, gặp phải nguy hiểm, cũng có đạo thuật của Liễu Dục Chú...”

“Còn Từ Bạch Bì hiện giờ, da của lão ta giống như Ác thi vũ hóa... Cháu không nhìn thấy tận mắt, không xác định được rốt cục là thứ gì, một là lão ta không có đất phong thủy trấn áp, hai là, mục đích của lão sợ rằng chính là lấy mạng của chúng ta, trong chuyện này có sự khác biệt về bản chất...”

Tốc độ nói của tôi cực nhanh, đem tất cả mọi việc đều kể ra một lượt, cuối cùng lại nói: “Còn nữa chú Văn Tam, chú không lên núi Kế Nương, không được chứng kiến sự khủng khiếp của Kế Nương khi đó, bà ta mới thực sự là xác sống muốn ra tay, cận kề thời điểm vũ hóa then chốt, sự hung dữ của bà ta, đúng thật là khó mà chống đỡ nổi, cuối cùng là dựa vào sức mạnh của núi lở, cộng thêm bà ta vũ hóa thất bại, bọn cháu mới thoát ra ngoài.”

“....” Lưu Văn Tam ngồi trên cái ghế phía sau chiếc bàn vuông, lão dụi đầu thuốc lên trên mặt bàn, vốn dĩ định uống rượu, nhưng lại đặt xuống...

“Đúng dữ thế thật? Ác thi vũ hóa, dễ mà mò ra ngoài như thế?” Cầm rượu lên, đặt rượu xuống, Lưu Văn Tam lặp đi lặp lại động tác này những ba lần, mới khàn giọng mở miệng.

“Sự việc cứ nghĩ theo chiều hướng xấu nhất, kiểu gì cũng không sai, sư tử bắt thỏ còn phải dùng toàn lực, càng huống hồ, đây là Từ Bạch Bì hút tẩu thuốc.” Tôi thở hắt ra một hơi dài, không tiếp tục nói gì khác, cũng ngồi xuống trước mặt Lưu Văn Tam, nghĩ đối sách.

Thời gian lại trôi qua rất nhanh, thoáng chốc, đã một giờ đồng hồ trôi qua.

Tôi đại khái nghĩ đến một số phương pháp, cần phải làm không ít công tác chuẩn bị.

Đối mặt với Từ Bạch Bì, lại không có đất phong thủy, cũng chẳng có đường lùi, chỉ có thể đá chọi đá, hoặc là lão ta giết bọn tôi, hoặc là bọn tôi tiễn lão ta lên đường.

Chỉ có điều, việc khiến tôi lo lắng và mất tự nhiên là, Từ Thi Vũ và bà nội tôi tại sao vẫn còn chưa về?

Theo lý mà nói, khu phố cổ cách nhà họ Phùng cũng không xa đến mức độ đó, ban đêm còn không bị kẹt xe...

Nghĩ đến đây, tôi lại gọi cho Từ Thi Vũ một cuộc điện thoại.

Chỉ có điều lần này, điện thoại lại chẳng có người bắt máy.

Tôi lại gọi một cuộc cho bà nội tôi, vẫn chẳng có ai bắt máy...

Lập tức, lòng tôi liền trầm xuống không ít.

Tôi lại liên tục gọi thêm hai lần, vẫn là không có người nghe máy, tôi từ bỏ việc tiếp tục gọi điện, bóp chặt nắm đấm, gân xanh nổi gồ lên, cơ thể đều không nhịn được mà hơi hơi run rẩy.

Sắc mặt của Lưu Văn Tam cũng trở nên nghiêm trọng, không cần tôi nói, lão cũng biết tôi đang đợi Từ Thi Vũ và bà nội tôi.

“Giờ làm sao? Qua phố cổ?”

“Chú Văn Tam, cháu đi qua một mình trước, Phùng Quân đang liên hệ với nhà họ Cẩu, chú nghe lời cháu, đi chuẩn bị cho cháu ít đồ, tốt nhất là đợi chú Trần đến đây xong, cùng qua tìm cháu, chuyện này sợ rằng không còn cơ hội cứu vãn và thời gian chờ đợi nữa...”

Tâm mày tôi dồn đống lại, không hề giãn ra tý chút nào.

Gần như nói ra hết những thứ mà Sát thuật cần dùng, cùng với một số chu sa, và còn cả máu chó đen, ngoài ra bèn là giấy lanh mịn.

Tôi vừa nói xong những thứ này, chuẩn bị đứng dậy, thì Phùng Quân đã quay lại sảnh chính.

Hắn thần sắc vội vã, còn có vài phần khiếp hãi: “La tiên sinh, tôi hỏi được rồi, nhà họ Cẩu vừa nãy liền phái người vào trong chỗ mà cậu nói, đáng sợ quá.”

Đồng tử mắt tôi co mạnh một phát, xong ngừng lại, bảo Phùng Quân nói nhanh.

Tôi nghe thêm một ít chi tiết, không chừng liền sẽ có thêm một số đối sách.

Phùng Quân đôi ba câu liền kể rõ tình hình.

Đại khái chính là vị trí trung tâm của vùng đất Trượng ẩn Âm tới đã bị đào ra rồi, có một cỗ quan tài nhìn trông giống như dùng năm loại gỗ ghép thành, bên trong còn có một cái xác tàn không lành lặn, xác chết đen xì xì ra, đứt mất một cánh tay.

Nhà họ Cẩu vốn dĩ định chụp cái ảnh, hoặc quay clip cho tôi, để tôi xem xem tình hình ở đó, nhưng gặp quỷ cái là, chỉ cần là máy quay hoặc là điện thoại, sau khi cầm vào trong xong lập tức liền tắt điện không phản ứng nữa... Bọn họ liền hết cách, chỉ có thể dùng miệng truyền những thông tin này ra ngoài.

Tôi nghe mà đầu mày nhíu chặt lại.

Lưu Văn Tam đột nhiên lại nói một câu: “Thập Lục, việc này có chút bất thường á, cái thằng già Từ Bạch Bì đấy, chẳng phải đứt mất một cánh tay sao?”

“Đừng có mà Từ Bạch Bì không ra ngoài, lão chết ở trong đấy, còn ra ngoài là cái thứ khác nhé? Nó không biết đã làm gì với Từ Bạch Bì, nói không chừng là khoác da của lão?”

Lời này của Lưu Văn Tam, vừa vặn cũng là chuyện khiến tôi trong nháy mắt cảm thấy cực kỳ bất an và lo lắng.

Nếu mà như thế, thì phiền phức liền to rồi...

Tôi cực lực bình ổn lại hơi thở và tâm trạng, khàn giọng nói: “Bất kể như thế nào, cháu cũng phải qua khu nhà cũ trước, bất kể nó rốt cục là xác dữ, hay là Từ Bạch Bì, đều phải đưa bà nội cháu và Từ Thi Vũ về trước...”

“Kể cả nó không phải là Từ Bạch Bì, nó quá bán cũng có một số đặc tính của Từ Bạch Bì, chuyện này vẫn chưa nói rõ được... Chú Văn Tam, các chú giúp cháu chuẩn bị đồ, cố nhanh.”

Nói rồi, tôi quay người liền định đi ra ngoài.

Lúc này, ngoài cổng nhà họ Phùng vọng vào tiếng đỗ xe.

Cổng chính vốn đã chẳng đóng, tôi một phát liền nhìn thấy một chiếc SUV.

Lập tức, giọng của Phùng Quân liền mừng rỡ: “Xe của Phùng Khuất! Hôm nay anh ta phụ trách đi theo Từ tiểu thư và Lưu âm bà, quay về rồi?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận