Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1042: NGƯỜI XÂY DỰNG

Tôi hít sâu một hơi, nói: “Tôi sẽ cố hết sức.”

“Ừ.” Liễu Dục Chú gật đầu.

Lại đi được một đoạn, tôi bắt đầu cảm thấy có một thứ cảm giác mệt mỏi.

Đầu tiên là vị trí lồng ngực tức anh ách đến phát hoảng, tim liên tục đập không theo quy luật, cảm giác thót tim rất mãnh liệt.

Đồng thời còn có một thứ cảm giác bồn chồn, cái kiểu bồn chồn đó, cũng đến từ đáy lòng, dạng cảm xúc này càng khó tả hơn.

Ngoài ra tôi còn cảm thấy toàn thân rét run, tay chân lạnh toát, miệng mồm đắng chát, cuống lưỡi ướt át khó chịu...

Tôi biết, trước thời điểm này vốn là điềm báo của tướng mặt, nhưng sau khi tôi chạm vào cát đen xong, sát khí nhập thể, điềm báo này bèn thành hiện thực rồi.

Bây giờ trên người tôi đang ứng nghiệm tam tuyệt đầu của Ngũ tuyệt bệnh nặng, tim tuyệt môi quăn, gan tuyệt miệng há không khép mắt lật đen, tỳ tuyệt môi xanh co ngắn mặt vàng bủng.

“Sắc mặt của cậu rất kém, có cần nghỉ ngơi một lúc không?” Liễu Dục Chú nhíu mày nói.

Tôi lắc lắc đầu, mò từ trong ba lô ra chút ít đồ ăn và một chai nước, đem đồ ăn chia một ít cho Liễu Dục Chú.

Chỉ có điều lúc này tôi đến ăn đồ ăn, đều cảm thấy rất mệt, vặn nắp của chai nước suối, đều rất khó nhọc.

Cảm giác yếu ớt, đến càng nhanh hơn, cũng càng mạnh hơn so với tưởng tượng của tôi.

Sau đó tôi chẳng bước đi được mấy nữa, muốn dùng gậy khóc tang chống một chút, coi như ba toong để dùng.

Nhưng Liễu Dục Chú một phát ấn lấy cổ tay tôi, gã cũng không trưng cầu ý kiến của tôi, trực tiếp khom người trước mặt tôi, tiếp đấy tay kéo một phát, tôi liền bị gã cõng lên trên lưng.

“Cậu tiết kiệm chút sức lực, nghĩ chút biện pháp, xem có thể khiến bản thân cậu hơi đỡ hơn chút không, cái thứ cát đen đó đúng thật chỉ là nguồn gốc của bệnh dịch sao? Không phải là độc tố gì? Sắc mặt thần thái này của cậu, đều sắp không xong rồi.” Bước đi dưới chân Liễu Dục Chú càng nhanh hơn không ít.

Tôi thở dốc hai tiếng, nhưng chẳng nghĩ ra biện pháp gì hay cả, chỉ có thể đem Định la bàn đội lên trên đầu, cũng chẳng có tác dụng gì rõ rệt cả.

Tôi không nói lời nào.

Khoảng chừng lại qua một khắc đồng hồ, chúng tôi cuối cùng cũng đến tận cùng của lối đi này.

Sau khi đi ra khỏi lối đi xong, bèn là một không gian hình bát giác!

Ở giữa là một kiến trúc dạng như đàn tế, bên trên đang quỳ một vòng “người”.

Do năm tháng quá lâu rồi, những “người” này sớm đã thành xác khô chỉ còn da bọc xương.

Xác khô toàn bộ đều quỳ trên mặt đất, đầu rũ hướng vào trong.

Ở chỗ chính giữa nhất, thì dựng đứng một xác chết, xác chết đó trên tay đang bưng một món đồ, trông thành khẩn khác thường.

Dưới đàn tế, trên mỗi vách tường của hình bát giác, đều có một cánh cửa cao như nhau!

Liễu Dục Chú đột ngột dừng lại ở vị trí cửa ra của lối đi, giọng nói nghiêm trọng mà cảnh giác.

“La Thập Lục, chỗ mà cậu nói, chính là ở đây?!”

Tôi gắng gượng thân người, từ trên lưng Liễu Dục Chú xuống, qua một khoảng thời gian nghỉ ngơi, tôi đã hơi đỡ hơn một chút.

Ánh mắt nhìn quét qua toàn bộ bốn phía của đàn tế, trong lòng tôi hơi xẹt qua một tia kinh hãi.

Bố cục ở trong đây, đều rất giống với những gì tôi tưởng tượng, duy nhất khiến tôi không ngờ tới là, ở chỗ này hóa ra còn có bao nhiêu xác chết như vậy nữa!

Những xác chết này rõ ràng không phải là thầy thợ.

Phục sức trên người bọn họ tuy bị năm tháng bào mòn đến mức tổn hại nghiêm trọng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, là phải tốt hơn quá nhiều so với thầy thợ.

Tám mặt tường, tám cánh cửa, ngoài chỗ Tử môn mà chúng tôi đi xuống này ra, còn lại bèn là Hưu, Thương, Đỗ, Khai, Kinh, Sinh, Cảnh.

Còn đàn tế bèn ở vị trí giữa.

Đàn tế cao khoảng chừng hơn một mét, đối diện với tám mặt tường này, vị trí của tám cánh cửa, đều có một bậc thang nho nhỏ, có thể trực tiếp đi qua.

“Xác chết này, là ai?” Liễu Dục Chú không nhấc tay lên chỉ, nhưng tôi biết rõ, gã nói đến là cái xác chết ở chỗ giữa nhất của đàn tế đó.

Xác chết đó, tuyệt đối không tầm thường!

Tôi lắc lắc đầu, nói: “Xem qua rồi mới biết.”

Liễu Dục Chú nhấc chân, trực tiếp đi xuống dưới cửa ra của lối đi, ba bước gộp lại thành hai bước, liền chuẩn bị lên trên đàn tế.

Tôi lập tức lên tiếng ngăn gã lại, bảo gã đừng đi đường này, đây là Tử môn, phương vị của đàn tế này cũng là phương vị Bát quái, nếu ở đây có cạm bẫy, Tử môn nhất định sẽ kích hoạt.

Liễu Dục Chú ngừng lại, hỏi tôi vậy nên đi cửa nào.

Tôi nhìn quét đàn tế một phát, sau đó nói: “Sinh, Cảnh, Hưu, Tử, lùi sau hai cửa, đến cánh cửa thứ ba, Sinh môn của hướng Đông Bắc.” Nói rồi, tôi xuống khỏi lối đi, đi thêm mấy bước, hơi hơi gấp gáp một chút, liền cảm thấy tức ngực hụt hơi từng đợt.

Tôi chỉ có thể hơi chậm lại, sau khi bình ổn lại hơi thở xong, tiếp tục chầm chậm đi đến vị trí Sinh môn hướng Đông Bắc.

Sau khi đến đây xong, tôi ngoảnh đầu nhìn chỗ cửa vào lối đi thuộc Sinh môn đó một cái.

Trên mặt đất, cũng là tường thành của hướng Sinh môn, những năm nay không biết bao nhiêu người đào hang trộm, chính là muốn vào trong đây, tiếc rằng bọn họ không vào được, cũng giống hệt như những người thợ trước đây, từ Tử môn cũng không ra ngoài được.

Tiếp đấy tôi mới quay đầu đi lên trên bậc thang đàn tế ở phương vị của Sinh môn.

Thời điểm này, Liễu Dục Chú đi đến bên cạnh tôi, dìu lấy một cánh tay của tôi.

Từ đây lên trên đàn tế xong, không hề phát sinh bất kỳ biến hóa bất thường nào, đàn tế rộng khoảng hơn bốn mươi mét vuông, những người quỳ lạy kia hình thành ba lớp, chỉ là vừa vặn tránh khỏi đường của bậc thang, hình thành tám góc kẹp.

Tôi hơi thử đếm một chút, khoảng sáu mươi bốn người, đợi khoảng cách đi gần rồi, mới nhìn rõ cái xác khô đứng ở giữa đó, trên người y không bị bụi đất dính vào, chiếc áo bị năm tháng bào mòn đó, hóa ra là một chiếc áo Đường phục...

Thứ bưng trong tay y là một cái khay, trong cái khay, là một chiếc la bàn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận