Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 988: KẺ ĐÁNG CHẾT NHẤT ĐỊNH SẼ CHẾT

Tảng đá lớn vẫn đang treo trong lòng tôi, dường như trong nháy mắt bị dọn dẹp sạch sẽ, đột nhiên, cái cảm giác bức bối đó liền biến mất không còn nữa.

Tôi rất rõ, đây là bởi vì Trương Nhĩ chết rồi, không còn con rắn độc lão trốn trong bóng tối nhắm vào tôi, toan tính ám hại tôi, thứ áp lực đó mới bỗng nhiên biến mất.

Loạng choạng lùi sau tận mấy bước, tôi đã kiệt sức muốn ngồi bệt ra đất.

Tôi cố gượng người, quay đầu nhìn sang ngao sói vẫn đang bị Định la bàn áp chế bên cạnh chiếc xe, nỗ lực đi về phía nó.

Đến trước người ngao sói, tôi một phát liền lấy Định la bàn trên đầu nó xuống, cơ thể ngao sói run rẩy một phát, nó vụt bò dậy, vô cùng hung hãn lại định chạy về phía Trương Nhĩ.

“Tiểu Hắc!” Giọng tôi khản đặc quát chặn nó lại.

Khóe mắt tôi chú ý đến Trần mù ở bên kia, lão vừa nãy bị hình nhân thanh thi đánh bay, có điều rõ ràng không bị thương tích gì, đang dùng trảm quỷ đao như cây nạng, chống trên mặt đất mà đứng.

Mặt lão lạnh như băng, con người màu xám trắng vẫn cứ cảnh giác chằm chằm nhìn về hướng của Trương Nhĩ.

Cũng chính vào lúc này, vị trí miệng núi ở phía bên kia, đột nhiên vụt qua nhiều bóng người.

Cùng với việc bọn họ nhanh chóng lại gần, có thể rõ ràng phân biệt ra được, mấy bóng người này chính là Liễu Dục Chú, và ba vị sư bá của gã.

Bốn người bọn họ lại gần chúng tôi xong, cũng dừng lại ở một khoảng cách nhất định bên ngoài.

“Chết rồi?” Vân ngang trên tâm mày của Liễu Dục Chú vẫn cứ lồi lên, đầu mày gã giãn ra chút ít, tiếp đấy lại nhanh chóng nhíu chặt lại.

“Chết rồi.” Liễu Hóa Đạo ở bên cạnh, nói bằng một giọng trịnh trọng, coi như là trả lời Liễu Dục Chú.

“Câu trả lời cậu muốn, lão không đưa ra nổi rồi.” Liễu Dục Chú ngoảnh đầu nhìn sang tôi, sắc mặt gã được cái bình thản hơn không ít.

“Mệnh số.” Tôi hạ giọng trả lời.

“Lão giết bao nhiêu người như vậy, làm ra bao nhiêu hình nhân như vậy, cuối cùng bị hình nhân tiêu diệt, cũng coi là tự làm tự chịu.” Liễu Dục Chú lắc lắc đầu, tiếp tục nói.

Tiếng bước chân khe khẽ từ bên chỗ Trương Nhĩ truyền lại.

Người rút ra từ trong đám hình nhân giấy là Cố Nhược Lâm, hình nhân da người trên người cô ta thấm đẫm máu tươi tanh đỏ, lúc này cô ta nhanh chóng cởi bỏ hình nhân xuống, quần áo được coi là bình thường trên người, được cái không hề dính máu.

Trong thời gian này, cô ta đồng thời nhanh chóng gỡ bỏ sợi thép quấn trên tay cô ta ra, sợi thép quấn quá nhiều, lúc rơi xuống đất còn phát ra âm thanh khe khẽ.

Làm xong hết những việc này, cô ta ngẩng đầu nhìn sang tôi.

Ánh nhìn này, lại khiến trong lòng tôi quá mức phức tạp.

Tôi nỗ lực ổn định lại tâm trí, nhanh chóng nói: “Chú Trần, Liễu đạo trưởng, mấy vị tiền bối, ở đây còn cần xử lý hậu quả, mọi người liên lạc một chút với người trong tộc phái qua giúp đỡ Dương sai, bảo bọn họ qua đây xử lý, Trương Nhĩ không phải chết dưới tay người, mà là bị hình nhân da người mà lão làm quật ngược, sự việc này cảm phiền bảo với bọn họ.”

“Trong đầm nước đã phát sinh rất nhiều chuyện, Dương Hưng rất khó đối phó, Thanh Sơn tiền bối ngăn hắn lại, tôi phải qua xem xem, bọn họ thế nào rồi.”

Nói hết xong, tôi bèn trực tiếp quay người, nhanh chân đi về hướng miệng núi.

Tôi có thể cảm nhận được trên người có một ánh mắt, vẫn đang liên tục nhìn tôi, tôi thậm chí có thể cảm nhận được sự phức tạp trong cảm xúc của ánh mắt đó, nhưng tôi không hề quay người, tôi cũng không được lại quay đầu ngoảnh lại.

Tôi dựa vào ý thức cố gắng gượng cơ thể đã mệt mỏi đến mức gần như tê dại, bước chân đi rất vững, đồng thời cũng rất kiên quyết!

Chỉ có điều tôi không trụ được quá lâu, cũng chỉ đi ra ngoài được mười mấy mét, đầu óc liền quay cuồng từng đợt, dưới chân không vững một phát, bèn ngã về phía trước.

“Anh Thập Lục!” Tiếng nói hoảng hốt từ sau lưng vọng lại.

Lúc này, một hình bóng màu xanh đen, đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, vừa vặn đỡ lấy cơ thể đang ngã xuống của tôi.

Lớp lông dày dặn, phần lông cứng còn rất rát người, tôi thậm chí hơi tỉnh táo được một chút.

Có điều tôi vẫn chẳng còn sức để đứng dậy, cũng không có cơ hội đứng dậy, bởi vì ngao sói đã cõng lấy người tôi đang nhanh chóng chạy băng băng về phía trước.

Mãi cho đến lúc qua khỏi miệng núi xong, ánh mắt phía sau cuối cùng mới hoàn toàn biến mất, lúc này cho dù là bọn họ muốn nhìn thấy tôi, cũng không cách gì nhìn thấy nữa.

Tôi điên cuồng ôm lấy cổ của ngao sói, để bản thân không bị rơi xuống dưới.

“Tiểu Hắc, vẫn là mày sống sung sướng, đói thì ăn gà, ăn xác chết, buồn ngủ thì đi ngủ, không có nhiều chuyện phiền muộn như thế.” Trong lòng tôi thực sự buồn bực không chịu nổi, trời xui đất khiến thế nào mà nói một câu.

Tốc độ của Tiểu Hắc hơi chậm hơn một chút, ư ử một tiếng, dường như đang trả lời tôi.

Rất nhanh chúng tôi bèn lên đến sườn núi, từ vị trí sườn núi lại vòng ra sau đi xuống.

Mấy phút sau, đã quay lại chỗ của đầm nước.

Lúc này mặt nước đầm tĩnh lặng không chút gợn sóng, ngoại trừ vị trí bên rìa còn có một số vết máu và mảnh rách Đường phục của Trương Nhĩ bị ngao sói cắn ra, hóa ra lại chẳng có bất kỳ vết tích từng đánh đấu lúc trước nào.

Một phát, tôi liền nhìn thấy Dương Thanh Sơn.

Hắn đang ngồi bên bờ mạn phía nam của đầm nước, bờ vai rộng, tấm lưng thẳng, mái tóc buông thả xõa ra sau gáy, đạo bào màu xám đã bị gió thổi khô vết nước.

Ở bên cạnh Dương Thanh Sơn, đang nằm một xác chết.

Cơ thể tôi hơi hơi run lên một cái, cảm giác bản thân đã hồi phục lại không ít, lật người từ trên lưng ngao sói xuống, bước đi lên trước.

Khoảng cách dần gần hơn, khi tôi nhìn rõ cái xác chết đó, phát hiện xác chết đã tàn tạ không hoàn chỉnh, phần đầu từ vị trí cổ, bị chém đứt một cách hoàn chỉnh.

Tuy rằng phần đầu vẫn được lắp ghép trên vị trí cổ, nhưng rõ ràng Dương Hưng đã bị đứt đầu rồi.

“Thanh Sơn tiền bối, tôi....” Giọng nói của tôi có một cảm giác khô chát và khản đặc không nói ra được.

Đặc biệt là lúc này trên mặt Dương Thanh Sơn vẫn chỉ có bình thản và lạnh nhạt, đây rốt cục là không còn gì đau hơn lòng đã chết, hay đúng thật là người chết đèn tắt, đã chẳng còn cảm giác nữa? Tôi cảm giác cả hai đều phải, mà cả hai cũng lại đều không phải.

“Cậu không cần tự trách, đây là mệnh số.” Giọng nói của Dương Thanh Sơn rất bình ổn, cũng rất bình thản.

“Nhưng...” Tôi còn định nói nữa.

“Kẻ đáng chết nhất định sẽ chết, không giữ lại được, nhất định không giữ được, cậu muốn thay ta giữ lại một huyết mạch, có điều bắt đầu từ khi cha ta giết người không chớp mắt, báo ứng không sai sót của mệnh số, bèn sớm muộn cũng sẽ trút xuống, lão không trả nổi, thì là con con cháu cháu đi trả.”

“Tên nghịch tử này không đi đường chính đạo, cho dù tâm tính cậu độ lượng, cũng không giữ được nó, đi theo thứ tiểu nhân như Trương Nhĩ, bây giờ chỉ là đứt cái đầu, đã được coi là kết cục tốt rồi.”

Trong lúc nói, Dương Thanh Sơn đã đứng dậy, hắn ngoảnh đầu lại, nhìn sâu tôi một cái.

Tiếp đó hắn đi tới bên cạnh tôi, vỗ vỗ vai tôi, nói: “Cũng giống như cậu muốn giữ lại cái mạng của Trương Nhĩ, để Dương sai tới quản, cậu giữ nổi sao?”

“Người lúc đáng chết, thì chính là đáng chết rồi. Có điều cậu cần xử lý tốt việc khắc phục hậu quả, đồ trên người y, xác chết của y, không có một thứ nào là đơn giản cả, bao gồm cả Hưng Nhi, cậu cũng cần tìm một chỗ đất Phong thủy, đem đi trấn xác.”

“Đồ toàn bộ đều lấy về, nghỉ dưỡng một thời gian, tiêu hóa tử tế những gì cậu có được, cậu còn có không ít chuyện lặt vặt cần xử lý, ta đợi cậu một thời gian.”

Giọng nói của Dương Thanh Sơn dần đi xa, bàn tay dày dặn trên vai đó cũng sớm biến mất rồi, sau lưng tôi đã không một bóng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận