Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 974: TA ĐANG XEM KỊCH, CÁC NGƯƠI TỚI DƯỚI SÂN RỒI

Lấy núi Ngà làm núi Long mạch, vậy vị trí hiện giờ chúng tôi đang đứng, chính là huyệt nguồn của cổng sinh khí, sông Dương bên ngoài, thì là một Đại minh đường.

Ngọn Hung sơn này có vị trí Phong thủy đặc thù, nếu là người thường ở đây, nhất định dễ bị đột tử, nếu là xác quỷ hung sát, thì ngược lại như hổ thêm cánh.

Đặc biệt là ngẩng đầu nhìn một cái, tôi liền có thể nhìn thấy tinh vị thuộc về sao Văn Khúc trong Cửu tinh, ánh sao chói sáng khác thường.

Tôi cúi đầu lại nhìn Dương Công Bàn, Dương Công Bàn lúc này kim xoay không ngừng, có điều tốc độ không hề nhanh, chỉ là đang chuyển động chầm chậm.

Kim xoay đại biểu cho ác âm, Hung sơn nhất định kim xoay, mà chỗ kim xoay mạnh nhất của quả núi này, nhất định chính là vị trí của Dương Hưng.

Tôi trên cơ bản có thể khẳng định, Trương Nhĩ tuyệt đối sẽ ở cùng một chỗ với Dương Hưng.

Chỉ có điều cả một quả núi, chỉ dựa vào Dương Công Bàn đi bộ vòng quanh núi tìm kiếm thì chắc chắn là không được, việc này hao sức tốn thời gian quá lâu.

Bây giờ chỉ dựa vào mấy người chúng tôi, cũng không thể nào lục soát núi được.

“Tìm thấy được không?” Liễu Dục Chú giọng điệu bình tĩnh hỏi.

“Trương Nhĩ không dễ tìm, trong Ngũ hành Bát quái, họ tên của lão hoàn toàn tránh né hết, không biết là trùng hợp, hay là lão từ lúc bắt đầu học nghề đã từng đổi tên, từ trên bất cứ chi tiết nào đều đang tránh né.”

“Có điều Dương Hưng dễ tìm, oán trên người hắn, bèn giống như một ngọn đèn chỉ đường, tên hắn có Mộc, quẻ hắn là Chấn, quả núi Ngà này còn là nằm trong phạm trù núi Chi long, trong núi Chi long, chỗ huyệt táng sinh khí mạnh nhất nằm ở đỉnh núi, vị trí đó thích hợp cho xác chết ở, đồng thời rừng cây bên cạnh cũng sẽ là rậm rạp nhất.”

“Theo tướng quẻ chồng nhau, theo kim chỉ la bàn chồng nhau, theo đạo lý Âm dương tương sinh tương khắc, Dương Hưng nhất định ở đỉnh núi, Trương Nhĩ bèn sẽ ở bên cạnh hắn, hoặc là ở gần hắn.” Tôi nói một cách chắc nịch.

“Lên núi.” Liễu Hóa Đạo lạnh giọng quát lên.

Tôi nhanh chân lên trước.

Rõ ràng bọn họ muốn đi lên phía trước tôi, bởi vì tôi đã nói ra phương vị, bọn họ không muốn tiếp tục dây dưa thời gian nữa.

Có điều đợi lúc Liễu Hóa Đạo định vượt qua bên cạnh tôi, tôi trực tiếp mở miệng bảo lão dừng lại, nói rõ ràng với lão, chúng tôi cần ổn định cầu tiến, không được liều lĩnh lỗ mãng, bây giờ đích thực khiến Trương Nhĩ trở tay không kịp thật, nhưng lão nhất định sẽ tùy cơ ứng biến, nếu như xảy ra vấn đề, thì chúng tôi liền thương tổn quá lớn, mà được chẳng bù mất, chúng tôi cứ thế này mà cùng lên trên, lão ngược lại là đến một chút biện pháp đối phó chúng tôi cũng chẳng có.

Liễu Hóa Đạo rõ ràng hơi có chút bất mãn, có điều lại chẳng nói gì thêm, lờ mờ, tôi thậm chí còn cảm giác lão có vài phần kiêng dè đối với tôi?

Núi Chi long vốn đã là núi thấp, núi Ngà này thì càng là như vậy.

Nhưng lúc đi đến khoảng gần tới vị trí lưng chừng núi, thì tôi lại phát hiện ra có chút bất thường...

Bởi vì kim chỉ của la bàn, vốn dĩ tốc độ kim xoay rất nhanh, nhưng hiện giờ mắt thường có thể thấy tốc độ lại chậm lại....

Tôi vụt đứng khựng lại, đầu mày nhíu chặt lại thành một chữ Xuyên, cúi đầu nhìn Dương Công Bàn.

Chỉ là ngừng lại chốc lát, đột nhiên, kim chỉ của la bàn lại bắt đầu nhanh chóng chuyển động!

Lần này tốc độ chuyển động cực nhanh, thế nhưng khiến tôi cảm thấy bất thường là, tốc độ kim xoay tuy không chậm, nhưng tôi cứ cảm giác kim xoay này xoay không được ổn định như trước.

Ngẩng đầu nhìn đường núi phía trước, tôi thận trọng dặn dò mấy người xung quanh: “Cẩn thận một chút, bên trên có chút bất thường.”

Cũng đúng vào lúc này, ngao sói đột ngột hít hít về phía lối rẽ bên cạnh, nó vụt sủa ầm một tiếng, nhưng lại là hướng về dưới núi ở bên còn lại.

Ánh mắt tôi bị thu hút qua, chỉ có điều từ góc độ này, ngoài con đường xuống núi nghiêng dốc, những thứ khác trên cơ bản là không nhìn thấy.

Tôi hồi tưởng lại cấu tạo trong bản đồ, bên đó chắc là có một chỗ đầm nước.

Nước trong núi cũng là nơi Âm khí hội tụ, phản ứng với xác quỷ của ngao sói vô cùng nhạy bén, lẽ nào chỗ bên đó có gì kỳ quặc?

Lòng tôi hơi có chút trầm xuống.

Phản ứng của ngao sói rõ ràng cũng là do dự không xác định, nó lúc thì hướng xuống dưới nhe răng, lúc lại chằm chằm nhìn bên trên đường núi, trong mắt ánh lên vẻ hung hãn.

“Trên núi dưới núi, đều có vấn đề, đúng chứ?” Lần này người mở miệng là Liễu Dục Chú.

“Đích thực có vấn đề, có điều chắc là ở đỉnh núi mới đúng, chứ nếu không, Trương Nhĩ chính là từ bỏ một nơi thiên thời địa lợi, lão có sở trường mưu tính, sẽ không làm như vậy. Còn về dưới núi rốt cục có vấn đề gì, bây giờ còn chưa biết, chỉ có thể nói là chúng ta cần cảnh giác.” Nghĩ đi nghĩ lại xong, tôi trầm giọng nói.

Tôi giơ tay lên, an ủi ngao sói một chút, hạ giọng nói: “Tiểu Hắc, tập trung tinh thần.” Một lát sau, phản ứng của ngao sói bình ổn hơn không ít, nó hạ giọng rên ư ử một tiếng, sau đó sải bước đi về phía trước.

Tôi đồng thời cũng nhấc chân đi lên núi, lúc này chính là tôi và ngao sói sánh bước với nhau rồi.

Lúc này tốc độ bước chân tôi nhanh hơn không ít, mấy người còn lại theo sát sau lưng tôi.

Đường núi bên trên, bắt đầu trở nên dốc đứng.

Trong quá trình bước đi này, hai bên dần có thể nhìn thấy một số chậu đốt vàng mã, hơn nữa trong chậu đốt vàng mã còn đang cháy một số đồ dạng như cục nến, kim nguyên bảo...

Ngoài ra, ở trên một số cành cây, loáng thoáng còn có bóng người lúc ẩn lúc hiện!

Nhìn sơ thì là bóng người, nhưng nhìn kỹ một phát, thì lại là hình nhân giấy, những hình nhân giấy này được làm rất sinh động, mắt mũi phác họa sống động như thật, đúng thật là càng nghĩ càng sợ.

Giống như chúng đang đưa mắt tiễn chúng tôi lên núi vậy...

Trong lòng tôi càng thận trọng hơn, đồng thời còn có một thứ cảm giác, chính là hân hoan?

Cho dù là chúng tôi đột ngột đánh cho Trương Nhĩ trở tay không kịp, tôi cũng đều cảm giác lão vẫn có sự chuẩn bị, nếu như đúng thật đợi lão hoàn toàn chuẩn bị xong, dụ chúng tôi tới, tôi cho rằng nguy hiểm càng nhiều, càng nặng hơn.

Cuối cùng, đường núi cũng đã đến tận cùng.

Xung quanh đỉnh núi, là rừng cây dày đặc rậm rạp, lá của đám cây này, đều toát ra một thứ màu xanh đen sâu thẳm.

Phạm vi của cả đỉnh núi không phải rất lớn, ước chừng cũng chỉ lớn cỡ vài chục mét vuông.

Trên đỉnh núi không có nhà, trên mặt đất thì có rất nhiều đường vân, những đường vân này ngầm hợp với một số hướng đi của hai mươi bốn hướng núi.

Tôi một phát liền nhìn thấy ở vị trí bên phải nhất, bên đó là chỗ rìa của đỉnh núi, tiếp tục lên trước, thì là bờ vực!

Chính ở chỗ bên rìa nhất này, vị trí mà bước ra một bước liền sẽ rơi xuống dưới, đang bày một chiếc bàn trà.

Ngồi ở trước bàn trà, chính là Trương Nhĩ đang mặc một bộ Đường phục, trong tay lão cầm một cuốn sách da dê, trên bàn trà thì là một ấm trà đang nấu, khói trắng cuồn cuộn không ngừng bốc lên.

Ở bên cạnh bếp trà, lặng lẽ nằm một chiếc la bàn, nhìn một cái tôi liền nhận ra, đó là Định la bàn!

Ở phía sau Định la bàn, rõ ràng đang đặt một nghiên mực, chính là Nghiên Thiên Can! Bên trên gác một chiếc bút.

Tôi hơi nheo mắt lại, cố nén nhịp tim đập điên cuồng, Trương Nhĩ đương nhiên cũng là vì sử dụng Nghiên Thiên Can, phối lấy một chiếc bút, giống hiện như tôi dùng nghiên mực của Viên Hóa Thiệu, phối hợp sử dụng với Bút Địa Chi vậy.

Ánh mắt của tôi, chằm chằm khóa chặt trên người Trương Nhĩ.

Lão nhấc tay lên, rót ra một chén trà, có điều lão không uống trà, mà ngược lại đưa tay ra bắt đầu thu dọn đồ đạc, đem Định la bàn giắt vào thắt lưng, đem Nghiên Thiên Can thu lại, sách cũng cuộn vào thắt lưng.

“Ta vốn đang xem kịch, không ngờ rằng, các ngươi hóa ra đã tới dưới sân?” Trương Nhĩ hạ giọng lẩm bẩm, tốc độ nói có chút vội vã.

Có điều từ trên người lão, tôi lại không nhìn thấy vẻ cấp bách.

Động tác lão cấp bách, giống như thu dọn đồ đạc tháo chạy vậy, nhưng từ trên khí thế lão để lộ ra ngoài, lại không hề có thứ cảm xúc hoảng hốt tháo chạy đó.

Liễu Dục Chú lạnh giọng quát lên: “Muốn chạy? Mày còn chạy thoát được sao?!”

[Tác giả có lời muốn nói]

Còn có thưởng không....!#@%¥¥%&%……@!#
Bạn cần đăng nhập để bình luận