Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 856: CHƯA TỚI THỜI HẠN

Bên cạnh có người? Tôi nghi hoặc nhìn ra bốn xung quanh...

Bên cạnh Từ đường của Chủ tế có một căn phòng, cửa đột nhiên bị đẩy mở ra.

Dè dặt thận trọng bước ra ngoài, hóa ra chính là ba người Khương Manh, Phùng Bảo, Phùng Quân.

“Tiên sư...” Khương Manh trước tiên nhìn sang Thẩm Kế.

Phùng Bảo và Phùng Quân thì nhìn sang phía tôi, trong mắt bọn họ rõ ràng cũng có sợ hãi.

Thẩm Kế nhìn tôi một cái, cô ta không hề nói gì, mà trực tiếp đi ra phía ngoài Chủ tế cư.

Thấy ba người bọn họ không sao, tôi cuối cùng cũng thở phào được một nửa, tất cả người của thôn Kế Nương hoặc là bị thương hôn mê, hoặc là bị trúng độc, tôi vẫn luôn lo lắng bọn họ sợ rằng cũng ở trong đám đông, hoặc là gặp chuyện ở một nơi nào đó.

Không ngờ Âm tiên sinh bảo vệ cho Khương Manh, đồng thời cũng bảo vệ cho Phùng Bảo và Phùng Quân.

“La tiên sư.” Khương Manh cũng gọi tôi một tiếng, hơi hơi khom người với tôi.

“La tiên sinh...” Phùng Bảo và Phùng Quân cung kính gọi tôi.

“Cùng ra ngoài thôn, đi theo sau lưng tôi, cố hết sức cẩn thận.” Tôi trầm giọng dặn dò một câu, rồi bèn sải bước đuổi theo Thẩm Kế.

Khi đoàn người chúng tôi đến cổng thôn Kế Nương, màn đêm đen xì, gió lạnh không ngừng thổi qua, hơi lạnh từ tứ chi bách huyệt xuyên thấu vào người.

Càng khiến tôi cảm thấy ớn lạnh hơn, là cảnh tượng bên ngoài thôn...

Có khoảng hơn một trăm xác chết, đang đừng sừng sững bên ngoài cổng chào của thôn Kế Nương!

Trong đó đại bộ phận đang mặc áo liệm màu đỏ, trên đỉnh đầu bọn chúng dán phù soạn màu xanh thẫm, phù soạn che chính giữa mặt, có điều phần má lộ ra ngoài, thì đại bộ phận đều ánh lên sắc xanh, màu đỏ thuộc về huyết sát đã rất ít rồi.

Gió nhẹ thổi qua, phù soạn thì lại bị hút chặt trên đỉnh đầu những xác chết đó, không động đậy chút nào.

Những xác chết mặc áo đại liệm này, ngoài việc trên người có dính ít bụi đất ra, thân hình diện mạo đều rất tử tế.

Ngoài ra, bốn năm mươi cái xác chết còn lại thì trông nhếch nhác hơn rất nhiều, nếu không phải trên cổ, thì trên tay cũng đều có vết thương sâu hoắm, có điều có xác chết chắc còn là xác sống, loáng thoáng dường như có thể cảm nhận được lồng ngực bọn chúng đang phập phồng...

Những xác chết này đứng ở trên đầu nhất, và còn cả năm người dân thôn mà lúc trước Mã Bảo Nghĩa hại chết ở trên hàng rào chống kỵ binh, cùng với năm người mà chúng tôi bỏ lại...

Có điều năm người đó, thì trông rất cứng ngắc máy móc, hơn nữa trên người bọn họ cũng có không ít vết thương...

Một người trong số đó trên thắt lưng giắt cái đầu đã bị ăn mòn một nửa của Mã Liên Ngọc.

Lúc đó nếu không phải có nắp quan tài đập ra ngoài, thì Mã Liên Ngọc đã sớm hồn phi phách tán, cái đầu đã thành đầu lâu rồi.

Trên lưng người đó còn đang cõng xác chết của Sơ bà...

Cằm của Sơ bà chống lên trên vai hắn, hai mắt trống rỗng, ngẩn ngơ nhìn ra phía trước, mái tóc bù xù xõa ra.

Tôi còn chú ý đến, trên cổ tay của người cõng xác chết đó, còn buộc một cái chuông...

Nhất thời, tôi cũng không cách gì phân biệt được, hắn như thế là vì bị nhập vong, hay là, hắn chính là tên phản đồ trong thôn Kế Nương? Chỉ có điều là giấu quá kỹ, chưa bị chúng tôi phát hiện?

Trước mặt chúng tôi còn có Mã Bảo Nghĩa đang cõng Âm tiên sinh.

Sắc mặt Mã Bảo Nghĩa tối sầm đến cực điểm, Âm tiên sinh nằm bò trên lưng của Mã Bảo Nghĩa, hai tay vẫn cứ khóa chặt cổ họng của Mã Bảo Nghĩa, cái đầu rũ rượi trên vai Mã Bảo Nghĩa.

Trên trán Thẩm Kế cũng rỉ ra mồ hôi to đùng một cách hiếm thấy.

Cảnh tượng trước mắt, đích thực đủ để khiến bất cứ ai thấy hoảng sợ.

Sau khi Kế Nương Phần bị phế bỏ xong, tất cả sinh khi đều chảy ra ngoài, nhưng toàn bộ đều hời cho Mã Bảo Nghĩa, y dùng những xác chết này, hoàn toàn lợi dụng hết cả...

Việc này cũng khiến tôi càng kiêng dè hơn.

Trương Nhĩ lần đó, chắc chắn đã có mưu đồ, nói một cách khác, lão khả năng là chỉ tiện tay làm việc, cho Mã Bảo Nghĩa một ân tình cực lớn, dùng lôi kéo Mã Bảo Nghĩa, để sau này y làm việc cho lão?

Lúc đó Trương Nhĩ khả năng còn chưa đến mức cùng hung cực ác như bây giờ, còn chưa nổi lòng tham muốn trộm Âm dương thuật của tôi, cũng còn chưa tiếp xúc tới Viên Hóa Thiệu, chưa học trộm được nhiều thuật pháp ác độc như thế.

Nhưng những việc này ít nhất đã nói lên một điểm, Trương Nhĩ đã quen với việc đi đâu cũng lưu lại cơ hội cho mình rồi...

Đang lúc tôi suy nghĩ, thì Âm tiên sinh đột nhiên lại mở miệng.

“Mã Bảo Nghĩa, bảo chúng nó vào thôn, toàn bộ đều qua Chủ tế cư.”

Cái đầu của ông ta gần như ở bên rìa cổ của Mã Bảo Nghĩa, không chỉ là dùng hai tay khóa họng uy hiếp Mã Bảo Nghĩa, mà tôi thậm chí có thể cảm nhận được, Mã Bảo Nghĩa một khi đi ngược lại ý của Âm tiên sinh, hai người liền phải ngọc đá cùng tan nát.

Chỉ có điều Âm tiên sinh chỉ là có chấp niệm không tắt thở, còn Mã Bảo Nghĩa thì sát tâm càng nặng hơn.

Bởi vì cho dù là khóe mắt, tôi đều có thể cảm nhận được cái tâm quyết giết của Mã Bảo Nghĩa đối với tôi, khiến tôi lúc nào cũng đều cảm thấy trên da không ngừng đau rát.

Mã Bảo Nghĩa giơ một cánh tay lên, trong tay y không biết từ lúc nào đã cầm một chiếc chuông, dùng sức lắc một phát!

Tiếng chuông đồng giòn giã hình thành hồi âm liên miên không dứt.

Hành động đầu tiên là năm người dân thôn đứng phía trước đám xác chết đó, tiếp đấy mới là đám xác chết cứng đơ xê dịch.

“Đi thôi, đồ đệ ngoan, cái thôn này là nợ của Kế Nương, là tội của thầy, con nên đi tới nơi con cần đi rồi.” Âm tiên sinh lẩm bẩm nói.

Thẩm Kế không nói năng gì nữa, cô ta ngoảnh đầu nhìn vọng cổng chào một cái xong, đột ngột nhẹ nhàng lại gần cổng chào, sau vài động tác, thân người cô ta bèn nhẹ bẫng lên trên phần đỉnh của cổng chào.

Mái tóc dài bay bay theo gió, nhưng cả người trông lại cô đơn hiu quạnh.

Tôi không tiếp tục giao tiếp với Âm tiên sinh.

Bởi vì đã hoàn toàn không cần thiết phải nói thêm nửa chữ nữa rồi.

Trong thời gian này, xác chết đã đi qua cổng chào thôn Kế Nương hết một nửa.

Đột ngột, trong đó có trên tám cái xác chết, vụt lao về phía Mã Bảo Nghĩa, động tác của chúng vô cùng ác liệt, tốc độ cũng nhanh khác thường! Đều là tấn công về phía Âm tiên sinh!

Mặt tôi đột ngột biến sắc.

Bởi vì Mã Bảo Nghĩa cũng hành động rồi, y cực kỳ quyết đoán lách người, trực tiếp khiến Âm tiên sinh hoàn toàn lộ ra trước mặt tám cái xác chết đó!

Thẩm Kế đứng trên cổng chào đột ngột cúi đầu, cô ta kinh hãi thất sắc, lớn tiếng quát lên: “Dừng tay!”

Tốc độ của Âm tiên sinh thì càng nhanh hơn, ông ta không hề dùng hai tay trực tiếp bóp gãy cổ của Mã Bảo Nghĩa, mà là dùng một tay, đột ngột đâm vào trong ngực trái của Mã Bảo Nghĩa...

Mã Bảo Nghĩa phát ra một tiếng hét thảm thiết.

Ngón tay vốn hơi động đậy của y, lập tức liền khựng lại, tám xác chết kia ngay lập tức đứng đơ tại chỗ.

“Xem ra mày không muốn sống, cũng không muốn báo thù.” Âm tiên sinh u ám nói.

Vẻ mặt Mã Bảo Nghĩa đau đớn khác thường.

Âm tiên sinh lại lần nữa ghé sát tai y thì thầm.

Chỉ có điều âm thanh này rất nhỏ, chúng tôi đều không nghe thấy.

Máu từ trên ngực Mã Bảo Nghĩa không ngừng thấm ra ngoài, cánh tay đâm vào trong của Âm tiên sinh cũng không rút ra.

Mã Bảo Nghĩa khó nhọc nhấc chân, theo đám xác chết, loạng choạng đi vào bên trong thôn...

Sương mù từ từ nổi lên, làn sương trắng mông lung bao trùm cả thôn Kế Nương, trong thời gian chẳng qua chỉ có mấy phút, mà gần như liền không thể nhìn thấy gì nữa.

“La tiên sinh, chúng ta đi chứ?”

Phùng Bảo rụt rè hỏi tôi một câu.

Tôi vốn định gọi Thẩm Kế một tiếng, có điều trước khi tôi mở miệng, Thẩm Kế đã xuống đất rồi.

Trong sương mù vọt ra một bóng đen, ngao sói xuất hiện bên cạnh tôi.

Phùng Quân mất tự nhiên nói nhỏ một câu: “Xe còn ở cổng khu nhà mà chúng ta trú... Còn vào thôn được không thế?”

“Không có gì cần thiết, thì đừng vào thôn nữa.” Tôi nheo mắt lại, nói.

“Tôi không muốn qua tộc Khương bây giờ, La Thập Lục, anh tìm cho tôi một chỗ yên tĩnh, tôi cần xem thấu triệt Kim tiền hào. Tránh bị đám đạo sĩ đó khoa chân múa tay.” Thẩm Kế đột nhiên mở miệng.

Lời của cô ta, lại khiến vẻ mặt tôi đơ lại một phát.

“Không phải còn chưa tới thời hạn mà anh hứa sao? Có vấn đề gì không?” Thẩm Kế nhíu mày hỏi tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận