Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 999: DƯƠNG TOÁN CỰC HẠN

Đây chỉ là suy đoán dâng lên trong tích tắc, có điều tôi lại cảm giác, tôi đã suy đoán đến một điểm rất then chốt.

Thậm chí tôi còn cảm thấy, tại sao Khâu Xử Đạo không Xuất hắc, đây hoặc giả đều là một trong số nguyên nhân.

Ông nội tôi và Trương Cửu Quái là do hết cách, bị ép buộc đến bước đó, nhưng lại bước ra khỏi kìm kẹp và bình cảnh của Âm dương tiên sinh.

Giống như Khâu Xử Đạo, ông ta chắc là biết kìm kẹp nằm ở chỗ này? Vậy nên mới không đi lựa chọn?

Lúc nghĩ tới đây, đầu óc tôi đã có chút đau đớn âm ỉ.

Nhìn thời gian một phát...

Tôi kinh ngạc phát hiện, lúc này hóa ra đều đã sắp đến năm giờ sáng rồi.

Trăng sáng bên ngoài, cũng chẳng biết từ lúc nào, đã biến mất không còn bóng dáng.

Tôi cưỡng chế nén ý nghĩ tiếp tục suy nghĩ của bản thân xuống, đi rửa mặt một phát, xua bỏ những tư duy đó xong, cưỡng chế bản thân chìm vào giấc ngủ.

Tôi cảm thấy cứ thế này nghĩ tiếp, tôi sẽ phát điên, hoặc là tôi nghĩ thông tất cả, như được khai thông đầu óc.

Hoặc là tôi sụp đổ, mất đi thần trí, từ nay điên điên rồ rồ, ngây ngây dại dại.

Giấc ngủ này tôi ngủ rất sâu, rất say, thậm chí yên ổn trước nay chưa từng có, chẳng nghĩ gì cả, chẳng mơ gì cả.

Khi tôi tỉnh lại, lúc mở mắt ra, trên ghế cạnh cửa sổ ở đầu giường, Liễu Dục Chú đang ngồi ngay ngắn chỉnh tề.

Bên ngoài không phải mặt trời sớm mai, không phải ánh nắng rực rỡ, mà ngược lại là ánh trăng lạnh lẽo.

Tôi ôm lấy đầu mình, thở hắt ra một hơi thật mạnh, chống người dậy, ngồi dựa vào đầu giường.

Một lúc sau, tôi mới tỉnh người lại, ngoảnh đầu nhìn sang Liễu Dục Chú.

Mà vô thức, thứ tôi muốn xem, hoàn toàn không chỉ đơn giản là tướng mặt.

Có điều trong nháy mắt tôi cũng kiềm chế ý nghĩ của mình, nhắm mạnh mắt lại.

Lúc lại mở mắt ra, tôi dẹp các ý nghĩ khác qua một bên, không hề đi phân tích mệnh số của Liễu Dục Chú.

Mệnh càng bói càng mỏng, trừ phi vạn bất đắc dĩ, tôi không thể đi xem xét sâu, nếu không, nhất định sẽ có báo ứng, hoặc nghiệp quật.

Ánh mắt Liễu Dục Chú sâu thẳm nhìn tôi.

Tôi khàn giọng nói: “Xem ra tôi ngủ rất lâu nhỉ?”

“Lâu hơn so với tưởng tượng của bọn họ, tôi thấy vẫn bình thường.” Liễu Dục Chú mở miệng nói.

Tôi ngẩn ra một phát.

Liễu Dục Chú mới nói: “Cậu đêm qua chắc đã nhập thiền rồi, tôi kỳ thực không ngờ rằng, Âm dương tiên sinh hóa ra cũng có thể nhập thiền, tôi trước đây vẫn luôn cho rằng, chỉ có lĩnh hội đạo thuật đạo pháp, tường tận thế gian bách thái, thời khắc sinh tử mới sẽ nhập thiền.”

“Bèn là tôi, đều rất khó tới trạng thái đó. Theo cách nói của Đại trưởng lão, tôi còn chưa nhìn thấu, một khi tôi nhìn thấu, đạo thuật của tôi sẽ đạt tới một cấp bậc khác, lúc đó bèn có thể vượt qua ông.”

“La Thập Lục, cậu biết cậu vừa nãy mang một ánh mắt thế nào không?” Giọng điệu của Liễu Dục Chú ngày càng nghiêm trọng.

Tôi hít sâu một hơi, nói: “Ánh mắt thế nào?”

“Tôi cảm giác khoảnh khắc đó, cậu sắp nhìn thấu tôi rồi.” Liễu Dục Chú hơi nheo mắt lại, nói từng câu từng chữ một.

“Có điều cậu đột nhiên nhắm mắt, lúc lại nhìn tôi, bèn không còn cái cảm giác đó nữa, cậu thế này là khắc chế bản thân sao?”

Trong lời nói của Liễu Dục Chú, rõ ràng là đang dò hỏi.

Lòng tôi kinh hãi một phát, nhưng lại không ngờ rằng, ánh mắt của tôi lại trực tiếp như thế?

Trầm mặc một hồi, tôi gật gật đầu, nói: “Là đang khắc chế.”

“Đừng dùng ánh mắt thế này đi nhìn người khác, hoặc là, đừng đi nhìn tùy tiện như vậy, như thế quá chuyên tâm chăm chú, người cậu nhìn là tôi còn đỡ, nếu người cậu nhìn là Đại trưởng lão, hoặc mấy người Nhị sư bá, hoặc giả bọn họ sẽ trực tiếp ra sát chiêu, đi nhìn thấu toàn bộ lai lịch bí mật của một người, sẽ khiến người ta cho rằng là một sự việc rất nguy hiểm.”

“Một khi cảm nhận được nguy hiểm, bản năng bèn là muốn phản kháng, đó chính là liều mạng rồi.” Liễu Dục Chú giọng điệu thâm trầm, nói.

Gã đứng dậy, vỗ vỗ vai tôi, đi ra phía ngoài phòng.

Lúc gần đến cửa, gã dừng lại một chút.

“Dưới lầu có một quán ăn, Phùng Bảo và Phùng Quân liên tục bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn nóng, chỉ đang đợi cậu tỉnh, Ngô Mậu là một kẻ tiểu nhân, cậu chú ý một chút. Tôi ở dưới đợi cậu.” Nói rồi, Liễu Dục Chú lúc này mới đẩy cửa ra ngoài.

Tôi lại ngồi trên giường một lúc, đợi đã triệt để tỉnh táo lại, hơi lý giải hàm ý trong những lời nói đó của Liễu Dục Chú xong, tôi mới lại đi rửa ráy.

Đêm qua để khiến bản thân xua bỏ ý niệm, thứ tôi dùng là nước lạnh kích thích.

Còn lần này, tôi liền không cực đoan như thế, mà dùng nước ấm bình thường.

Sau khi tâm thái bình ổn lại xong, cả người cũng trầm tĩnh hơn rất nhiều.

Kiểu trầm tĩnh này, là dạng trầm tĩnh trước đây tôi hoàn toàn không có, đến cả lúc tôi soi gương nhìn bản thân mình, đều cảm thấy bản thân có sự thay đổi.

Trước khi ra khỏi phòng, tôi đem tất cả đồ nghề toàn bộ đều cất lên trên người xong, mới đi xuống phía dưới tầng.

Trong thời gian này tôi vô thức khoát hai tay ra sau lưng, trước đây tôi gần như chưa từng làm thế này, bởi vì tôi cảm giác nếu không phải là có tuổi, thì đó chính là người này ra vẻ già dặn, nhưng bây giờ, đây lại thành phản ứng bản năng.

Một lát sau, tôi tới quán ăn dưới lầu.

Đi vào trong cửa chính, một phát liền nhìn thấy Phùng Bảo và Phùng Quân đang ngồi ở chính giữa, Liễu Dục Chú và Ngô Mậu thì đang ngồi mặt đối mặt với nhau.

Lúc này cũng có nhân viên phục vụ đang lên thức ăn.

Phùng Bảo ngẩng đầu nhìn thấy tôi trước, hắn lập tức vui mừng vẫy vẫy tay, gọi tôi mau tới ăn.

Trong bụng tôi đích thực rỗng rồi, nhưng lại không có cái kiểu cảm giác gấp rút, sẽ hùng hùng hổ hổ, vội vàng qua ăn cơm.

Tốc độ bước chân thong thả, tôi tới bên bàn ngồi xuống.

Rõ ràng, trong mắt Phùng Quân và Phùng Bảo đều toát ra một tia ngơ ngác và nghi hoặc.

Có điều bọn họ không hề hỏi gì, Phùng Bảo cười bảo tôi mau ăn, giấc này ngủ quá lâu, chắc chắn đã đói không chịu nổi rồi.

Ngô Mậu cũng nhìn sang tôi, y vốn dĩ định mở miệng cơ, nhưng lúc này lại thành một bộ dạng ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Trong mắt y không phải là ngơ ngác và nghi hoặc, mà là âm ỉ bất an.

Thậm chí trong ánh mắt y bộc lộ ra sự không xác định và vẻ hoảng hốt không yên rõ nét.

Y, thế này là đang sợ tôi!

[Tác giả có lời muốn nói]

Liễu Dục Chú (khoát hai tay sau lưng nhìn ra ngoài cửa sổ): “Lão La, cảnh đêm này thế nào?”

Lão La: “Cô quả~ Cô quả~”

Liễu Dục Chú (nhíu mày nhìn nghiêng): “Hử?”

Lão La: “Cô quả! Cô quả!”

Liễu Dục Chú: “Xem kiếm!”

Lão La: “Bốn... Bốn chương! Số chữ không nhiều, nhưng nội dung nhiều, tôi tách thêm một chương... Liễu đạo trưởng bốn chương vui vẻ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận