Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1062: BÌNH AN VÔ SỰ

“La tiên sinh... Cậu đã hôn mê bảy ngày rồi, Liễu đạo trưởng sớm đã tỉnh rồi.” Bên tai lại lần nữa truyền lại tiếng nói của Phùng Quân, giọng điệu của hắn ngoài vui mừng, còn toát lên vẻ vẫn chưa hết sợ.

“Bảy ngày?” Nghe thấy lời này của Phùng Quân, được biết Liễu Dục Chú không sao rồi, nỗi lo lắng đó trong lòng tôi lúc này mới thả lỏng xuống.

Sau khi nội tâm bình ổn lại xong, tôi mới chú ý đến chỗ mà chúng tôi hiện giờ đang ở.

Kỳ thực vẫn là vị trí lúc trước chúng tôi cắm trại, đoàn lạc đà đang buộc ở một bên, không có thay đổi.

Lều bạt vẫn như cũ, chỉ có điều có thêm mấy cái giá gỗ, bên trên trải một số da động vật.

Đồng thời còn bắc một cái bếp, trên đó còn có một cái nồi, đang sôi sùng sục, bên trong có nước canh được hầm đặc sánh, tỏa ra từng đợt mùi thơm hấp dẫn.

Ngoài Phùng Bảo và Phùng Quân, tôi bèn không nhìn thấy ai khác nữa.

Không có Liễu Dục Chú, đồng thời tôi cũng chẳng nhìn thấy lão điếc, thậm chí tôi cũng chẳng trông thấy ngao sói.

Tôi đang định mở miệng hỏi.

Thì Phùng Bảo bèn lên tiếng giải thích: “La tiên sinh, các cậu vào trong quá lâu, ra ngoài cậu lại hôn mê nhiều ngày, đồ ăn của chúng ta đều hết rồi, lại không được giết lạc đà, Liễu Dục Chú và lão điếc đi bắt chuột cát với dê, chứ không không trụ tiếp được.” Trong lòng tôi bèn thở phào một hơi.

Cảm giác mệt mỏi truyền tới, cơ thể tôi loạng choạng một phát, Phùng Quân Phùng Bảo liền dìu tôi về trong lều ngồi xuống.

Lúc này đã triệt để tỉnh táo lại rồi, cũng biết Liễu Dục Chú không sao, tôi liền nghĩ đến lúc cuối cùng khi Dương Thanh Sơn đưa chúng tôi ra ngoài, cùng với vùng đất Kim thần Thất sát bị hắn phá bỏ, triệt để sụp đổ...

Bây giờ trong đó ra sao rồi?

Còn cả Dương Thanh Sơn nữa, hắn đâu rồi?

Suy nghĩ đến đây, tôi bèn hỏi Phùng Bảo, chúng tôi quay về kiểu gì vậy.

Bởi vì lúc đó tôi và Liễu Dục Chú đều mang bộ dạng đó rồi, kể cả Dương Thanh Sơn có xử lý thương tích cho tôi, chúng tôi cũng không tới nổi chỗ này của Phùng Bảo và Phùng Quân.

Phùng Quân mặt lại đầy vẻ nghĩ lại còn sợ, đến trên trán cũng đều túa mồ hôi, nhỏ giọng nói: “La tiên sinh, bảy ngày trước, ở đây liền giống như động đất vậy, đừng hỏi khủng khiếp đến cỡ nào, tôi với Phùng Bảo còn tưởng là bọn tôi đều phải chết ở đây cơ, lại rất lo lắng cho tình trạng của các cậu, nên cũng không dám chạy.”

“Sau đó động tĩnh nhỏ đi, đợi lúc tối, cậu với Liễu đạo trưởng liền được lão điếc đưa về, lúc đó ngao sói chở Liễu đạo trưởng, lão điếc cõng cậu, hai người đều thê thảm lắm, trên người Liễu đạo trưởng toàn là vết thương, còn có rất nhiều chỗ da lở loét, ngực cậu được kim chỉ khâu lại.”

“Càng kỳ dị hơn là, lão điếc không phải vừa câm vừa điếc sao? Lão lại còn mở miệng nói chuyện nữa!”

“Lão nói các cậu phá bỏ cái chỗ đó rồi, ôn dịch của Sa Trấn biến mất rồi, sông đào cũng sẽ đầy nước, có điều các cậu thương tích quá nặng, miễn cưỡng có thể sống sót, đều là may mắn, phải dưỡng thương.”

“Lão điếc này giấu giỏi thật đấy, hơn nữa lão còn có chút lợi hại, hóa ra còn biết xử lý thương tích nghiêm trọng thế này cơ! Liễu đạo trưởng khoảng tầm hai ngày là tỉnh rồi, hơn nữa vết thương đóng vảy, lành phải nhanh hơn La tiên sinh cậu nhiều, còn về cậu thì liên tục hôn mê đến tận giờ, nếu không phải hai hôm trước cậu bắt đầu nói mơ, gì mà đan, gì mà sách, bọn tôi đều sắp không nhịn được, trực tiếp đưa cậu đi gấp ra ngoài tìm bệnh viện rồi...” Bằng đôi ba câu nói, Phùng Quân cũng đã kể được coi là rõ ràng rồi.

Đến cuối cùng, Phùng Quân mới nhỏ giọng hỏi một câu: “La tiên sinh, Ngô Mậu, chết rồi à?”

“Ừ.” Tôi gật gật đầu, đồng thời tôi cũng đã hoàn toàn tiêu hóa hết lời của Phùng Quân.

Xem ra là, sau khi xử lý thương tích của tôi và Liễu Dục Chú hòm hòm xong, Dương Thanh Sơn mới đưa chúng tôi tới chỗ lão điếc.

Bảo lão điếc đưa chúng tôi ra ngoài, hắn thì không xuất hiện trước mặt Phùng Bảo và Phùng Quân.

Liễu Dục Chú có thể tỉnh càng nhanh hơn, nguyên nhân rất đơn giản, sinh khí của Thiện thi đan, nhất định sẽ khiến gã hồi phục vô cùng thần tốc.

Tôi chậm một chút cũng chẳng sao, dù gì mạng của tôi cũng giữ lại được.

Thở hắt ra một hơi dài, lòng tôi dâng lên một niềm vui được sống sót sau kiếp nạn.

Lúc này, tôi mới phát hiện trên người nặng trình trịch ra, cúi đầu nhìn nhìn, ngoài những món đồ nghề của bản thân tôi toàn bộ đều đang đeo ra.

Còn có thứ khác nữa...

Tôi nhanh chóng móc từ trong túi ra hai chiếc la bàn.

Trong đó một chiếc là Định la bàn, kim chỉ đã hỏng rồi.

Chiếc còn lại, hóa ra chính là chiếc la bàn của vị Âm dương tiên sinh trong vùng đất Kim thần Thất sát đó...

Mặt lưng của la bàn hơi có chút vết tích tổn hại, chắc là cuối cùng lúc Ngô Mậu bị trúng vong, dùng cái chân xác chết đó quật gây ra.

Nhưng bản thân la bàn thì không bị hỏng.

Không chỉ là la bàn, trong túi trong còn cuộn một bó que dài mảnh, và cả mấy cái mai rùa bị đốt đến có vết nứt.

Phùng Quân ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích, nói bọn hắn không dám động đến đồ trên người tôi, vậy nên cho dù là tôi bị thương nặng cũng không dám động đến quần áo tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, tư duy cả người bình ổn lại càng nhiều hơn.

Mấy món đồ này, chắc là Dương Thanh Sơn cuối cùng lấy được, đồng thời để lại trên người tôi.

Chỉ có điều ngoài chiếc la bàn này là tôi có thể dùng đến ra, hai món đồ còn lại rõ ràng đều là đồ nghề của vị Âm dương tiên sinh đó, đối với tôi thì hoàn toàn không tác dụng.

Bởi vì tôi cũng không có được cuốn sách Âm dương thuật của y.

Lại nhìn Định la bàn bị tổn hại, nội tâm tôi càng xót ruột hơn, cũng chẳng biết tổn hại này, Thương Tượng có thể sửa lại nó được không.

Tỉnh người lại, tôi hỏi Phùng Quân mấy người Liễu Dục Chú ra ngoài bao lâu rồi?

Ước chừng bao lâu bọn gã có thể về được?

Tiếp đấy tôi lại hỏi thăm tình hình vật tư, nếu như chúng tôi bây giờ ra ngoài, có thể về đến Sa Thành không?

Phùng Quân nghĩ ngợi một chút, thành thực trả lời, theo tình hình hiện giờ của tôi, thời gian đi đường chắc chắn sẽ rất chậm, hơn nữa tôi chưa chắc có thể trụ được để đi về, còn cả vật tư cũng đích thực không đủ, hắn và Phùng Bảo đang sấy thịt khô, để tiện mang theo.

Trong lúc nói chuyện, bên ngoài truyền lại tiếng bước chân.

Còn cả tiếng kêu ư ử của ngao sói.

Tôi thò người ra, được Phùng Bảo dìu ra ngoài lều, bèn nhìn thấy một hàng người quay về ở bên ngoài khu trại.

Trên vai lão điếc khoác hai cái thứ lông lá bờm xờm màu xám.

Liễu Dục Chú thì đang cõng một con dê.

Thân người gã vẫn cứ thẳng đứng, có điều bây giờ lại không còn đạo bào nữa, thay bằng một bộ quần áo do Phùng Bảo mua để dùng trong sa mạc.

Giây phút nhìn đối diện với Liễu Dục Chú, trái tim vẫn đang treo lên của tôi mới triệt để hạ xuống.

Chỉ có điều sợi tóc trước trán của Liễu Dục Chú, vẫn có một vệt bạc trắng khiến người ta kinh hãi...

Cũng may, đó chỉ là một vệt mà thôi, bèn giống như lọn tóc được chọn để nhuộm ra vậy.

Ngoài ra, chỉnh thể tướng mặt của Liễu Dục Chú, dường như cũng có sự thay đổi.

Bộ dạng thì không thay đổi, mà cũng sẽ không thay đổi, nhưng khí trường của gã thì thay đổi rồi.

[Tác giả có lời muốn nói]

Thanh Sơn (lắc đầu, thở dài): Lão La, bọn họ nói ngươi rất chậm.

Lão La (cười ngượng): Tôi nỗ lực nhanh thêm một chút...

Thanh Sơn (tâm mày hơi chau): Ngươi còn thích hứa bừa?

Lão La (quệt quệt mồ hôi trên trán): Vì để xin thưởng, quần áo của Liễu đạo trưởng, quá dễ rách, Tiểu Hắc lại tham ăn. Bọn họ không đi kiếm tiền, Liễu đạo trưởng lại cứ hay ‘vì yêu phát điện’, tôi thế này chẳng phải là xin chút tiền cho dễ sống sao...

Thanh Sơn (nhắm mắt): Vậy nên ngươi dự định?

Lão La (mắt sáng lên, liếm liếm môi): Tám giờ tối nay, phiền Thanh Sơn tiền bối ở chỗ cũ, lại nói thêm câu với mọi người, tiện thể tặng thêm tấm hình nền ảnh anh, thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận