Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 418: THANH THI GIỮ QUAN

Thần thái này của y rợn người đến cực điểm, sự tham lam trong đáy mắt cũng không che dấu nổi.

Tôi chằm chằm nhìn tướng mặt của y.

Nếu việc có biến cố lớn, tướng mặt liền có thể dự báo một số hung cát nhất định.

Tướng mặt của Dương Hạ Nguyên, quả nhiên có sự thay đổi!

Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là, những thay đổi của y lại không phải là triệu trứng hung.

Vốn dĩ dáng mày của y đã là tướng trường thọ.

Mà bây giờ lông mày của y lại càng dài hơn, hơn nữa còn vô cùng dày đậm.

Vốn dĩ dái tai đã đầy đặn, nay lại trở nên hồng hào sáng bóng, to mà không béo.

Nhân trung cũng dài mà thẳng đứng, bộ mặt vốn đã già nua, chỉ trong nháy mắt lại có vẻ đang trẻ ra vài phần.

Tướng mặt chỉ xuất hiện trong chớp mắt rồi biến mất, giây tiếp theo, Dương Hạ Nguyên trong tầm mắt tôi đã khôi phục lại như cũ.

Chỉ là vẻ hưng phấn trên mặt y, nhiều đến không tả nổi.

Y nhấc tay lên, rồi lại tiếp tục nói: “Núi Lộc Tồn này là Hoành sơn ôm vòng, đi lên trên đỉnh núi không xa, vượt qua là có thể nhìn thấy Phị Phát Quỷ, chuyện không được chậm trễ, xuất phát thôi!” “Mấy đứa chúng mày, đi lên phía trước!” Ngay tiếp đó, y lại trừng mắt nhìn năm phong thủy sư kia.

Mấy người đó khúm khúm núm núm đi lên trước.

Âm tiên sinh cũng gật gật đầu với tôi.

Lúc này cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, có điều nhìn tướng mặt của Dương Hạ Nguyên, tới ngọn núi tiếp theo, sợ rằng y sẽ có cơ duyên.

Cho dù là có nguy hiểm, cũng là gặp hung hóa cát.

Chúng tôi chỉ cần cẩn thận là trên hết, thì chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn.

Lưu Văn Tam và Trần mù gần như là ép sát người tôi mà đi, ngao sói đi bên cạnh, nó lúc lại chằm chằm nhìn con vẹt lông xám trên vai Dương Hạ Nguyên mà liếm mép.

Chẳng mấy chốc chúng tôi đã lên đến đỉnh ngọn núi này, một vầng trăng tròn trong sáng lạnh lẽo treo trên bầu trời đêm, trên nền trời đen thẳm là dàn sao rực rỡ.

Tôi ngước nhìn bầu trời sao một cái, cũng nhìn thấy chỗ của sao Tham Lang trong Cửu Tinh, cúi đầu nhìn xuống dưới, đập vào mắt là một quả núi thấp lùn rất nhiều chi nhánh.

Đây bèn là ‘Phị Phát Quỷ’, ngọn Chủ phong phía trước hình như nửa khuôn mặt người, bốn chi nhánh phía sau giống như mái tóc xõa ra, đương nhiên, nó cũng hơi có chút giống như bốn ngón tay dựng lên.

Phía trước, Dương Hạ Nguyên mò ra một cái la bàn, y cúi đầu nhìn la bàn một cái, rồi lại nhìn ngọn núi thấp lùn ‘Phị Phát Quỷ’ một cái, trên mặt lộ vẻ càng vui mừng hơn.

“Bất động không về giữa, kim trắc là Thần đàn cổ sát*, quả nhiên là ở đây! Đi nát giày sắt tìm không thấy! Lấy được về tay chẳng tốn công! Ha ha ha! Ha ha ha!” Do hưng phấn cực độ, Dương Hạ Nguyên như điên cuồng cười lớn mấy tràng.

Vốn dĩ tôi cũng định xem la bàn, mà Dương Hạ Nguyên làm trước rồi, cũng đã nói ra rồi, thì tôi chẳng cần thiết phải xem nữa.

Kim chỉ đứng yên không về đường giữa, đại biểu cho kim trắc, đối ứng với Thần đàn cổ sát.

Nơi này tuyệt đối không phải nơi dựng nhà để ở, bản thân cũng không phải là đất lành để an táng.

Chỉ là vũ hóa theo cách nhìn của cổ nhân bèn là thành tiên, xây dựng thành Thần đàn cổ sát cũng là có đạo lý.

Chúng tôi lên núi không hề nhanh, bởi vì đường núi dốc ngược, nhưng đoạn đường xuống núi này lại trơn phẳng khác thường.

Ở dưới chân ngọn núi Lộc Tồn này, cũng có một dòng sông nhỏ đang chảy, dòng chảy mạnh xiết hơn không ít.

Long khí sục sôi khuếch tán, không chỉ dòng chảy dưới sông ngầm cuộn trào, mà những con sông nhỏ vốn quấn quanh này cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Trên mặt sông có không ít đá loạn nhô lên, chúng tôi vừa vặn dẫm lên những tảng đá nhô lên khỏi mặt nước này để qua sông.

Đến dưới chân ‘Phị Phát Quỷ’, năm người phía trước dừng lại trước.

Bọn họ ngoảnh đầu lại, hơi có chút đưa mắt nhìn nhau.

“Dương trường chủ, chỗ cổng núi này sát khí rất nặng, năm loại cây quỷ đều tập trung đủ cả... Hơn nữa cũng chẳng có đường, hay là đợi trời sáng rồi vào sau? Chung quy long khí này dao động ba ngày, trời sáng chúng ta chắc cũng có thể tìm ra quan quách có xác chết vũ hóa kia...” Một người trong số đó rõ ràng lộ vẻ sợ hãi, bất an nói.

Dưới chân núi dâu hòe thành vùng, dây liễu múa may không ngừng, cũng có không ít cây dương cao lớn, trong lúc gió thổi phát ra tiếng bôm bốp, như có người đang vỗ tay vậy!

Ở giữa những cây này, còn có không ít cây lớn có lá hình dây dài nhọn hoắt, bên trên kết từng xâu từng chuỗi quả màu lục thẫm.

Trên mặt đất ngoài cành khô lá mục, cũng có không ít quả rụng rơi xuống.

Loại cây này gọi là cây xoan đắng, nguyên do của từ ‘tự tìm trái đắng’ cũng là bởi vì quả của nó vô cùng đắng chát, trong phong thủy cũng là loại cây quỷ cuối cùng...

Trong rừng núi không có bóng người, tiếng huyên náo của quỷ phách thủ, dáng đung đưa của dây liễu, giống như đang đợi chúng tôi đi vào trong, tự tìm trái đắng vậy...

Tôi theo bản năng cũng bảo mình, bây giờ nên dừng lại rồi.

Nhưng Dương Hạ Nguyên lại trợn tròn hai mắt, trừng lên nhìn cái người vừa nói kia một cái: “Đợi trời sáng? Ở nơi dùng phong thủy che chắn tai mắt người khác đến mức độ này, sau khi trời sáng, còn có thể nhìn thấy quan tài sao? Tao đã đợi mấy chục năm, tìm mấy chục năm rồi! Mày dám bảo tao đợi thêm một ngày nữa?”

Giọng điệu của y, cũng toát ra đầy vẻ tàn độc và âm u.

Người kia lập tức ngậm mồm.

“Vẫn là chúng mày đi trước, đừng có giở bất cứ trò gì!” Dương Hạ nguyên lại quát lớn một tiếng.

Tiếp đấy y ngoảnh đầu nhìn sang tôi và Âm tiên sinh, biểu cảm trên mặt ngược lại hiền hòa hơn đôi chút.

“Trước mắt chính là ‘Phị Phát Quỷ’, xác định cửa sinh ở chỗ nào chưa?”

Tôi không mở miệng nói gì, xem theo phong thủy, sự cướp bóc của Phị Phát Quỷ, là cả quả núi đang tranh cướp long khí sinh khí, muốn tìm ra cái chấm ở trung tâm nhất đó, thì phải dựa vào xem tướng sao rồi, mà việc này trong Địa tướng Kham dư chỉ nhắc đến chút ít.

Miêu tả nhiều nhất đối với tướng sao, vẫn là đến từ Táng ảnh chi pháp.

Tôi kỳ thực đã nhìn ra được, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài trước mặt Dương Hạ Nguyên.

Âm tiên sinh trầm ngâm chốc lát, rồi nói: “Vừa nãy lúc xuống núi, tôi đã phân biệt thông qua tướng sao, nếu như tôi suy đoán không sai, chỗ xõa tóc, chắc chính là điểm mà ánh trăng hội tụ, cũng là vị trí mà ánh sao không bị che chắn.”

“Chỉ có điều cùng với việc chúng ta định vào trong núi, vốn dĩ trước đây không có gió, nhưng bây giờ lại nổi gió.”

“Đêm đen gió lộng tiện giết người, mộ Kế Nương còn có trăm xác làm người hầu, cũng có chín tùy tùng, ở ngoài cũng có Chủ tế canh phòng.”

“Ở nơi đẳng cấp thế này, tôi đã cảm giác được chỗ huyền diệu của phong thủy, không ít hơn núi Vô Thổ rồi. Chỗ nguy hiểm thì còn thắng thế hơn.”

“Cát tinh đối Hung sơn, ác quỷ ở trong đây, không dễ đối phó.”

Âm tiên sinh vừa dứt lời, Dương Hạ Nguyên đã lại huơ tay một phát, trên mặt y toàn là nét cười, nhưng nét cười này lại toát ra vẻ tàn nhẫn: “Không sao! Quỷ dữ đến đâu mà có thể dữ hơn Dương Hạ Nguyên tao được? Mạng người chết trong tay tao, đâu chỉ mấy ngàn? Năm đó đám tù binh mà tao chôn còn là ít đấy, đồ sát thôn làng thị trấn cũng có mấy khu, quỷ nhìn thấy tao cũng phải sợ!”

“Những năm nay tao rúm ró rụt rè, trốn chui nhủi cũng đủ rồi!”

Dưới sự thúc giục của y, năm phong thủy sư kia dẫn đầu bước vào trong khu rừng cây quỷ âm u dưới chân núi.

Chúng tôi đi theo sau, trên trán Lưu Văn Tam liên tục toát mồ hôi, đến cả đầu mày của Trần mù, cũng nhíu chặt chưa từng giãn ra.

Lời của Dương Hạ Nguyên đúng thật cũng khiến tôi khiếp hãi.

Đâu chỉ mấy ngàn mạng người? Tội ác của y còn chất chồng hơn cả Từ Bạch Bì nữa!

Huống chi y còn nói, y trốn đủ rồi, có phải ý là sau khi y ra khỏi đây, sẽ dùng bộ mặt thật để xuất hiện?

Vậy thì tôi làm sao có thể để y sống sót rời đi được!?

Trong lúc suy nghĩ, chúng tôi cũng đang đi xuyên qua rừng núi.

Mất khoảng tầm hơn một giờ đồng hồ, bèn tới chỗ xõa tóc của Phị Phát Quỷ này.

Đây cũng là đường rãnh nằm giữa nhánh thứ ba và nhánh thứ tư.

Ở đây có một đầm nước!

Đầm nước không hề tĩnh lặng, mà dòng nước cuộn trào không thôi, còn ở chỗ trung tâm nhất của đầm nước, lờ mờ có thể nhìn thấy một kiến trúc cổ đại, nhìn trông giống như một gian nhà lớn!

Trong gian nhà đặt một cỗ quan tài!

Ánh trăng hoàn toàn chiếu rọi xuống dưới đầm nước, ánh sao cũng không hề có chút cản trở nào, từng viên ngói của gian nhà đó, đều là ngói bằng ngọc thấu quang.

Dương Hạ Nguyên hưng phấn đến mức hai mắt đều sung huyết.

Năm phong thủy sư kia thì lại không dám đi lên trước nữa.

Bởi vì ở phía trước đầm nước, còn có một số người...

Những người này dường như trong lúc nước đầm cuộn trào, bị xối lên trên bờ vậy!

Nhưng nhìn kỹ lại, thì sẽ phát hiện những “người” ấy đại đa số đều là xác khô, trong đó có một người không giống như xác khô, hình như còn đang động đậy, chỉ thấy hắn đang giãy giụa rồi miễn cưỡng ngồi dậy.

Ánh trắng trong veo lạnh ngắt, chiếu lên trên mặt “người” đó.

Nước da hắn toát ra một màu xanh dương.

Giống như là đang cúi đầu vậy.

Cái màu xanh này của hắn, chẳng phải là thứ màu tái xanh của da người chết đâu, mà là ánh màu xanh dương!

Âm tiên sinh đột nhiên nói một câu: “Hóa ra lại có thanh thi...”

Còn tôi cũng phát hiện, bộ dạng của “người” này, lại có chút quen mắt... Hình dáng ngũ quan của hắn, kiểu gì lại có chút giống với Dương Hưng?



[Tác giả có lời muốn nói]

Lão La lại lần nữa bị ‘Chứng nhận đại thần’ của bạn đọc ‘Thâm Lam xa xôi’ và ‘Ninh Tĩnh Chí Viễn’ cùng với cơn mua quà tặng và hồng bao của các bạn đọc đập cho quay luôn rồi.

Có thể nhận được sự ủng hộ của bao nhiêu bạn đọc như vậy, đúng thật khiến lão La cảm động!

Bao nhiêu ngày đêm căng đèn đọc sách, điên cuồng gõ phím, liên tiếp trăm ngày chưa từng đứt đoạn xin nghỉ phép, chỉ vì nỗ lực đem nội dung mới tốt nhất dâng hiến cho bạn đọc!

Ủng hộ và tặng thưởng của bạn đọc cũng là sự cổ vũ lớn nhất dành cho tôi!

Lão La tiếp tục nỗ lực gõ phím tích chương, đêm giao thừa đại bạo chương ~ing!



[Giải thích từ dịch giả]

Thần đàn Cổ sát: Kiến trúc đàn tế, miếu cổ... dùng để tế lễ thời xưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận