Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 929: NGUY CƠ HUNG TRẠCH

Thứ mà Trương Nhĩ muốn, quan trọng nhất cũng chính là mấy cuốn sách đó.

Trong lúc suy nghĩ, chúng tôi xuống xe, Mao Thủ Nhất dẫn theo mấy đạo sĩ nhanh chân đi lại.

Bọn họ trước tiên là lên tiếng chào hỏi với tôi, tiếp đấy khi lại nhìn sang Liễu Dục Chú thì không khỏi phức tạp, cơ thể đều hơi hơi run rẩy.

Nhưng tiếng gọi tiền bối nhà họ Liễu quen thuộc đó, thì tôi lại không nghe thấy bọn họ thốt ra.

Lần trước Mao Nguyên Dương đem theo đại đa số tinh nhuệ của Trường Thanh Đạo Quán, theo nhà họ Liễu qua tộc Khương.

Trường Thanh Đạo Quán muốn gây dựng sự nghiệp, muốn được nhà họ Liễu trọng dụng, kết quả không những toàn quân bị diệt, mà nhà họ Liễu kỳ thực còn không có bất cứ câu trả lời nào.

“La tiên sinh, mời vào.” Mao Thủ Nhất làm một động tác mời, ra hiệu cho chúng tôi vào trong, lời nói trực tiếp bỏ qua luôn Liễu Dục Chú.

Liễu Dục Chú hơi nhíu đầu mày, tôi thì không biết, thế này là bởi gã nhớ lại chuyện toàn quân bị diệt của Mao Nguyên Dương và Trường Thanh Đạo Quán, hay là bởi vì sự phớt lờ của mấy người Mao Thủ Nhất?

Có điều tôi lại nhớ đến một chuyện khác.

Chính là con trai Mao Sam của Mao Nguyên Dương... Tôi từng xem qua tâm tính của cậu ta, cũng sợ cậu ta lầm đường lạc lối, bèn từng đồng ý với cậu ta, bảo Liễu Dục Chú nhận cậu ta làm đồ đệ, nếu Liễu Dục Chú không nhận, thì tôi sẽ thu cậu ta làm đệ tử ký danh.

“Thủ Nhất, Mao Sam có đây không?” Tôi hít sâu một hơi, nói: “Tiền bối nhà họ Liễu cũng ở đây, nếu cậu ta không có mặt, thì bảo cậu ta qua đây, chuyện tôi hứa với cậu ta, cần thực thi lời hứa.”

Giây phút tôi dứt lời, trên mặt Mao Thủ Nhất lập tức liền bừng lên niềm vui sướng mừng rỡ.

“Cậu... Cậu ta đang ở Đạo quán mới xây... Tôi lập tức thông báo cho cậu ta, bảo cậu ta tới nhà họ Phùng!”

Trong lúc nói, chúng tôi đã đi vào trong đại viện, tôi vuốt xuôi tư duy, cũng không che đậy gì cả, trực tiếp nói với Liễu Dục Chú về chuyện này của Mao Sam, cùng với nhận định của tôi, nhà họ Liễu nên có một câu trả lời cho Trường Thanh Đạo Quán.

Câu trả lời này không phải là tôi bảo Liễu Dục Chú nhất quyết phải nhận Mao Sam làm đồ đệ, mà là hy vọng gã xem xem Mao Sam có tư chất đó không, nếu như không có, thì hy vọng nhà họ Liễu đền bù cho Trường Thanh Đạo Quán, dù sao cũng bao nhiêu mạng người như thế, hơn nữa đến cả vị Quan chủ Mao Nguyên Dương này cũng đều bỏ mạng vào đó rồi, bọn họ đúng thật là tin tưởng nhà họ Liễu.

Liễu Dục Chú trầm ngâm một hồi, rồi trực tiếp gật đầu nói luôn một chữ được, tôi lập tức liền thở phào một hơi.

Hàng người chúng tôi đi qua tiền viện, vào thẳng luôn trong sảnh chính.

Lúc này Phùng Chí Vinh đang đi qua đi lại trong sảnh chính.

Sau khi nhìn thấy chúng tôi xong, Phùng Chí Vinh lập tức liền dừng lại, thần sắc kính trọng lên tiếng chào hỏi tôi.

Có điều tôi lại chú ý đến, sắc mặt của Phùng Chí Vinh kỳ thực không bình thường mấy, toát lên vài phần đau bệnh.

“La tiên sinh, động tĩnh cậu sắp xếp không nhỏ, cậu định chuẩn bị...” Tay trái của Phùng Chí Vinh thành chưởng giơ lên, tay phải thì lại siết thành nắm đấm, vòng hai vòng bên trên tay trái, cuối cùng hai tay nắm lại làm một động tác co kéo.

Như thế liền giống như dùng một sợi thừng siết cổ người ta vậy...

Rõ ràng, Phùng Chí Vinh tưởng rằng tôi định xuống tay với Từ Bạch Bì trước dự định.

Tôi lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu, tiếp đấy bảo Phùng Chí Vinh đừng hỏi nhiều, tôi sẽ sắp xếp xử lý.

Phùng Chí Vinh lập tức không nói gì thêm, có điều thần sắc ông ta rõ ràng do dự mãi một hồi, sau đó mới nói một câu: “La tiên sinh, vốn dĩ vào lúc này, không nên dùng việc khác để làm phiền cậu. Chỉ là dạo gần đây... Trong tộc có chút bất thường, có một số việc làm ăn gặp vấn đề, kỳ thực gặp vấn đề cũng không quan trọng, đối với nhà họ Phùng mà nói cũng vẫn bình thường. Nhưng tần suất quá cao, cao đến mức giống như lần trước khi nhà họ Phùng bị Lý Đức Hiền ám hại vậy, thậm chí còn nhiều hơn, ngoài ra thì là có không ít người bệnh nặng... Tai nạn xe cộ cũng phát sinh tận mấy vụ.”

Lại ngừng một hồi, Phùng Chí Vinh tiếp tục nói: “Kỳ thực không chỉ nhà họ Phùng, nhà họ Thích cũng gặp phải phiền phức tương tự, có phải là phương diện phong thủy...”

Vốn dĩ sắc mặt của Phùng Chí Vinh xuất hiện vẻ đau bệnh, tôi liền đã có suy đoán.

Căn cứ theo những gì ông ta nói, và cả việc của nhà họ Thích, cùng với tình trạng không rõ hiện tại của Hà Thái Nhi, tôi bèn có thể khẳng định, là hung trạch mà Trương Nhĩ chuẩn bị đã gây ra phản ứng rồi.

Hít sâu một hơi, tôi trịnh trọng nói với Phùng Chí Vinh, bảo ông ta không cần lo lắng, cũng đi thông báo với nhà họ Thích một chút, giữ trấn tĩnh, tôi biết đã phát sinh chuyện gì, cũng đã sắp xếp người giải quyết, đợi thêm thời gian mấy ngày nữa, giải quyết gọn gàng sạch sẽ rồi, thì sẽ không tiếp tục phát sinh việc ngoài ý muốn nữa.

Ngừng một chút, tôi tiếp tục nói: “Phong thủy của Nội Dương, nhà họ Phùng sẽ nhận được phù hộ tốt nhất, tôi cũng sẽ cho nhà họ Thích một số món đồ tương ứng.” Cùng lúc tôi dứt lời, thần sắc của Phùng Chí Vinh liền trấn tĩnh hơn rất nhiều, liên tục gật đầu.

Ông ta mời chúng tôi ngồi xuống, chẳng bao lâu, Phùng Khuất vào lại trong sảnh chính, đi cùng có người làm của nhà họ Phùng đưa đồ ăn trà nước tới.

Ăn xong một bữa cơm, Liễu Dục Chú bảo tôi đưa gã đi xem xét cái xác Ác thi vũ hóa còn lại kia.

Tôi không hề do dự, lập tức đứng dậy dẫn Liễu Dục Chú qua hậu viện.

Trước nhà trong hậu viện vẫn giữ nguyên bố trí trước khi tôi rời đi, phù văn không có thay đổi biến hóa gì khác.

Đẩy cửa vào trong, trên giường trong phòng đang yên tĩnh nằm một cái xác tàn.

Xác chết đó đứt mất một cánh tay, vị trí bụng dưới có một cái lỗ sâu, trên làn da màu đen xì dày đặc vết lông vũ.

Chỉ có điều lần này, khi tôi nhìn cái xác này, trong lòng đã thêm vài phần lạnh giá.

Đây nhất định chính là tên hương thân năm đó, y và Âm dương tiên sinh cấu kết, hại con gái của tb.

Nếu như Thẩm Kế ở đây, sợ rằng Thẩm Kế sẽ đem y nghiền xương rắc tro!
Bạn cần đăng nhập để bình luận