Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1065: KỲ HẠN CÔNG TRÌNH TỚI GẦN

Trong Sa Thành, nhìn thấy kiến trúc hiện đại hóa, nhìn thấy người đi đường qua lại, tâm trạng cả người cũng hồi phục khá nhiều.

Tôi đồng thời tính toán một chút thời gian cả quá trình xuất hành, chỉ riêng ở trong sa mạc, chúng tôi liền đã tiêu hao khoảng hai mươi ngày.

Lại cộng thêm thời gian đi đường cũng tốn mất thời gian mấy ngày, đến vùng đất Kim thần Thất sát này, thế mà đã gần tới một tháng rồi!

Điện thoại đã có sóng, tin tức của khoảng thời gian này trong nháy mắt đều dồn tới, suýt nữa thì chết máy.

Vốn dĩ Phùng Quân còn đề nghị nói tìm một khách sạn nghỉ ngơi thêm đã, tôi trực tiếp từ chối luôn.

Lần đó lúc từ nhà họ Phùng rời đi, thợ xây dựng bèn từng nói, kỳ hạn công trình sẽ rút ngắn khoảng mười ngày, ý tứ chính là một tháng bèn có thể hoàn thành trước thời hạn!

Tôi không ngờ rằng đến vùng đất Kim thần Thất sát này lại tiêu tốn thời gian lâu như vậy.

Kể cả tính toán hết thảy, chúng tôi bây giờ có thể về ngay, sợ rằng đều chưa chắc đã theo kịp kỳ hạn công trình.

Những lời mà Dương Thanh Sơn nói chuyện với tôi, cộng thêm nhận thức đối với bản thân của tôi, cùng với sự hiểu biết đối với Liễu Dục Chú, rất rõ ràng Từ Bạch Bì không mấy khả năng đối kháng với chúng tôi được bao lâu.

Còn nữa, Dương Thanh Sơn nói cũng không sai, bố cục phong thủy Tiên thiên Lập lục quẻ, đều có thể khiến Từ Bạch Bì chịu không nổi.

Vấn đề bèn nằm ở chỗ, sau khi công trình hoàn thành xong, cho dù là có cổng chào chắn trước mũi Xuyên tâm long đâm xuyên nguyên cả thành phố Nội Dương đó, tôi cũng lo lắng Từ Bạch Bì sẽ có sự cảnh giác.

Tình trạng tốt nhất, ổn thỏa nhất, chính là lúc tôi có mặt, công trình hoàn tất, Từ Bạch Bì nhất định sẽ do cảnh giác mà rời khỏi phố cổ.

Tới lúc đó dẫn dụ thêm chút, tôi liền có thể đưa Từ Bạch Bì tới bố cục phong thủy Tiên thiên Lập lục quẻ mà tôi xây sửa, để những người khác đi giải cứu bà nội và Từ Thi Vũ.

Nếu như trong tình huống tôi không có mặt mà kinh động đến Từ Bạch Bì trước, vậy thì không biết được Từ Bạch Bì sẽ trốn đến chỗ nào nữa...

Bên người dẫn theo ngao sói, chặng về liền không lên được máy bay, vẫn cứ phải lái xe.

Tôi đang chuẩn bị bảo Phùng Bảo đi thuê mấy người, bọn họ thâu đêm không ngủ để đi đường, chắc hai ngày là có thể về tới nhà họ Phùng.

Có điều tôi vừa nói ra ý tứ của mình xong, thì Phùng Bảo cũng trịnh trọng bảo với tôi, gia chủ đã tìm qua hắn rồi, đồng thời cũng đã tìm Phùng Quân, ngay từ mấy ngày trước liền đã nói kỳ hạn công trình sắp tới rồi.

Chỉ có điều không có sóng, bọn hắn mới vừa xem xong tin nhắn.

Phùng Bảo nói bây giờ lái xe đi về gấp, kỳ thực phiền phức cũng không nhỏ, đầu tiên xe đò vất vả khiến người mệt mỏi, bọn hắn sẽ lập tức liên lạc với gia chủ, lại bảo nhà họ Thích cũng giúp đỡ, vẫn cứ giống như lần trước đưa Lưu Văn Tam, bao một chuyến bay, thế này vừa có thể nhanh chóng về tới thành phố Nội Dương, cũng có thể có thời gian nghỉ ngơi.

Đề nghị này của Phùng Bảo, phải nói là giải quyết được việc cấp bách.

Hắn đi nói chuyện với nhà họ Phùng, Phùng Quân thì đưa chúng tôi qua lái xe, đi gấp về phía Hoàng Châu.

Hoàng Châu có sân bay cách Sa Thành gần nhất.

Đương nhiên, về nhờ vả của lão điếc, tôi không hề quên, cũng đã nhắc nhở Phùng Quân, Phùng Quân thì biểu thị, nói đưa chúng tôi tới sân bay xong, hắn sẽ bàn bạc với Phùng Bảo, để lại một người đi lan truyền tin tức ra ngoài, đồng thời làm nốt các công tác xử lý hậu quả.

Trải qua hai giờ đi đường cuối cùng, tới Hoàng Châu.

Hành động của nhà họ Phùng và nhà họ Thích rất thần tốc, cũng vẫn là ứng với câu nói đó, có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ.

Không bao được chuyến bay thông thường, nhưng nhà họ Phùng và nhà họ Thích lại tìm ra một chủ doanh nghiệp không nhỏ của địa phương, thuê được máy bay tư nhân.

Lên máy bay xong, tim tôi mới coi như về đúng chỗ.

Lúc ở trên máy bay, tâm thái hoàn toàn bình ổn.

Tôi lại xem đi xem lại chiếc la bàn, cùng với mai rùa, và cả nắm que gỗ cuối cùng có được đó.

Những năm nay, từ giai đoạn thời kỳ đó của Lý Âm Dương, bèn có người muốn vào trong Kim thần Thất sát.

Bọn họ biết năng lực của cái xác kỳ thi đó sao? Hay là, vì Âm dương thuật mà đi?

Bên cạnh chúng tôi không có bất cứ người biết chuyện nào, kỳ thực dẫn đến việc chúng tôi cũng đều không biết, thứ quý giá nhất ở trong đó, rốt cục là thứ gì.

Ngô Mậu khả năng là một trong số người biết chuyện, từ chỗ sư phụ y có được manh mối, nhưng hiện giờ Ngô Mậu cũng đã chết rồi.

Bây giờ thứ cầm ra ngoài, cũng chỉ còn lại ba món đồ này.

Nếu không phải Dương Thanh Sơn, sợ rằng đến cả ba món đồ này cũng đều không đem ra ngoài được...

Ngoài ra tôi lại nhớ đến những lời Ngô Mậu nói khi bị nhập vong, lờ mờ ý tứ biểu đạt ra ngoài, là cái xác kỳ thi đó lắp ghép, dùng tới bảy cái xác thanh thi, ngoài cái đầu ra, thì trong đó còn có xác thanh thi của Âm dương tiên sinh...

Thậm chí còn có khả năng, những xác chết đó, toàn bộ đều là Âm dương tiên sinh!

Hơi phân tích thêm chút, tôi liền suy đoán ra một sức cám dỗ.

Chủng loại Âm dương thuật ở trong đó cực nhiều...

Thông tin càng nhiều thêm thì tôi lại không phân tích ra được, đương nhiên, năng lực của xác kỳ thi càng đáng sợ hơn, tấn công là chỗ yếu đuối nhất trong nội tâm con người.

Có điều đây cũng là mệnh số, cát về với cát bụi về với bụi, có thể bảo toàn tính mạng rời đi, đồng thời hủy bỏ địa giới đó, cũng coi là làm chút việc tốt cho người của giới Âm dương sau này.

Đồng thời, về chuyện của Tưởng Bàn, và cả Kim thần Thất sát, tôi cũng có thể nói lại với Lý Âm Dương rồi.

Thời gian trên máy bay, tôi cảm thấy trôi qua càng nhanh hơn.

Đợi lúc máy bay hạ cánh, tôi nhìn thời gian một phát, đã vào khoảng năm sáu giờ chiều rồi.

Từ sân bay ra ngoài, bèn dưới sự dẫn đường của Phùng Quân, lên xe, đi gấp về phía nhà họ Phùng.

Chỉ có điều, xe chúng tôi vừa tới nửa đường, Phùng Quân liền nhận được một cuộc điện thoại.

Tốc độ xe của chúng tôi đều chậm hơn không ít, Phùng Quân do dự một chút, mới nói với tôi: “La tiên sinh, là gia chủ liên lạc với tôi, ông nói thông tin cậu về cũng đã thông báo một chút với Trâu Vi Dân rồi, dù gì bên phía Nội Dương, bọn họ cũng tạo rất nhiều điều kiện. Khoảng thời gian gần đây, bọn họ cũng rất lo lắng cho tình trạng an toàn của cậu.”

“Bây giờ Trâu Vi Dân đang ở nhà họ Phùng đây, muốn đưa cậu đi gặp cấp trên của anh ta... Gia chủ bảo tôi hỏi cậu trước, xem xem ý tứ của cậu... Bây giờ cũng không biết, ý của mấy người Trâu Vi Dân là gì, có phải là có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ không?”

Đầu mày tôi hơi nhíu lại.

Kỳ thực điện thoại của tôi cũng có tin nhắn của Trâu Vi Dân, chỉ có điều tôi không có tâm trí để trả lời, tin nhắn đó cũng là hỏi tình hình an toàn.

Bọn họ gấp rút thế này, tôi còn chưa tới nơi, liền đã qua nhà họ Phùng trước, như vậy là có chuyện cần kíp gì?

[Tác giả có lời muốn nói]

Hai câu chuyện lớn cuối cùng, cũng chỉ tầm tháng này thôi. Từ Bạch Bì sẽ là chiến lực đỉnh cao của Thập Lục và Liễu đạo trưởng. Chương mới hôm nay kết thúc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận