Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 793: TRỘM THỌ, THỌ NGUYÊN

Rõ ràng, Liễu Dục Chú thế này là đang hỏi ngược.

Tôi lại lần nữa nhắm mắt, thân người loạng choạng một phát, suýt nữa thì ngã ra.

Tôi khó nhọc thốt ra hai chữ: “Trộm thọ.”

Trần mù dìu lấy tôi.

Con ngươi màu xám trắng cũng quét qua xác chết đạo sĩ trên mặt đất, lão đột nhiên nói: “Thập Lục, mày không xuống tay được, thì chú Trần sẽ giúp mày.”

Tôi không nói thêm gì khác nữa, bây giờ có nói thêm bất cứ điều gì, cũng đều đã là nói nhiều vô ích.

Tôi rất sợ Trương Nhĩ lầm đường lạc lối, cho dù là lão lấy đi những thứ đó, tôi vẫn muốn chừa lại cho lão một đường, Trần mù, Lưu Văn Tam cũng đều như vậy.

Người sẽ đi sai đường, có thể đi sai nhất thời, chỉ cần có người dẹp loạn phản chính, kéo người đó quay lại, liền sẽ có thêm một cơ hội cứu vãn.

Nhưng có con đường thuộc loại sau khi bước lên xong, bèn không thể quay đầu.

Trương Nhĩ vốn đã là người tuổi hoa giáp, tuấn mã về già, nếu lão đã không thể nhịn nổi sự cám dỗ của dương thọ, hại chết hai mạng người, ăn hai bát đất thọ, vậy lão làm sao có thể tiếp tục nhịn không giết người được?

Rất nhiều việc đều là một lần bắt đầu, vô số lần tiếp tục.

Thiện ác chỉ trong một ý nghĩ, cũng phải xem độ cám dỗ lớn đến đâu.

Dương thọ, bèn là sự cám dỗ không thể chống đỡ...

“Nhà họ Liễu sẽ truy sát lão, thượng Cửu trùng thiên hạ Hoàng tuyền, lão bắt buộc phải chết.” Trong lời nói của Liễu Dục Chú, càng là sát khí bừng bừng.

Những lời này của Liễu Dục Chú vẫn còn đỡ, chứ tôi có cảm giác sau khi Liễu Tam Nguyên tỉnh lại, mới sẽ thực sự khiến tộc Khương và nhà họ Liễu đều trở nên chấn động.

Bởi vì Liễu Tam Nguyên có hai con đường, một con đường là cốt nhục của Dương Hưng, con đường còn lại là mạch của Thẩm Kế, bị Trương Nhĩ đem Dương Hưng đi mất, vậy bèn chỉ còn lại một con đường của Thẩm Kế, hoặc lại chính là kẻ ngoại tộc tôi đây.

Liễu Tam Nguyên nhất định sẽ rất khó chịu, với tính cách của ông ta, bị phá hoại mất kế hoạch, mà còn là rất then chốt, thậm chí là kế hoạch duy nhất, thứ biểu hiện ra ngoài nhất định sẽ rất đáng sợ.

“Tôi cần cùng Dương Thanh Sơn cùng vào núi, đem Xác âm luyến dương táng vào trong Trung long Phân tích sơn, hoàn thành di chúc của Khâu Xử Đạo xong, ít nhất việc này mới có thể kết thúc triệt để.” Tôi không tiếp lời câu nói đó của Liễu Dục Chú, trực tiếp mở miệng nói luôn.

“Cần phái người cho cậu không?” Liễu Dục Chú hỏi.

“Không cần.” Tôi lắc lắc đầu.

Vốn dĩ Lưu Văn Tam đòi đi cùng với tôi, nhưng tôi lắc đầu nói không cần thiết, bảo bọn lão ở lại tộc Khương đợi tôi quay về.

Quay người ra khỏi cổng, rất nhanh đã quay lại chỗ cổng chào lối vào tộc Khương.

Dương Thanh Sơn đang ở đó đợi tôi, lúc này trên lưng hắn có thêm một món đồ, đó là một cỗ quan tài mỏng, đồng thời trong tay hắn có xách một cái hộp gỗ.

Trong quan tài đặt xác chết, trong hộp để thủ cấp, hắn đã đem chúng tách rời thu liệm. Mảnh vỡ quan quách, xác chết bừa bộn trong khu đất trống đã được người ta dọn dẹp sạch sẽ, Liễu Tam Nguyên cũng đã được khiêng đi rồi.

“Thanh Sơn tiền bối, ông chắc biết đã phát sinh chuyện gì rồi?” Đến bên cạnh Dương Thanh Sơn, tôi vẫn không đè nén nổi sự bức bối trong lòng, mở miệng hỏi.

Dương Thanh Sơn bình thản trả lời:

“Ừ, nhìn thấy lão vào thôn rồi, có điều lúc đó các cậu đã bắt đầu đánh đấu, ta hoặc là giúp các cậu, hoặc là đi ngăn lão, ngăn lão lại không vấn đề, nhưng lão chưa chắc đã không có chiêu dự phòng, một khi ta bị cầm chân, các cậu đều sẽ chết.”

Tôi thở hắt ra một hơi, khẽ than nói: “Trương Nhĩ, quá biết mưu tính, chỉ có điều một khi bước lên con đường đó, nếu như đi ngược lại với người đời, khiến người đời phỉ nhổ, thì đều sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì.”

“Tính toán hết nước thì đã sao, Khâu Xử Đạo, Dương Hạ Nguyên, Viên Hóa Thiệu, lại có ai là nhân vật đơn giản?”

Dương Thanh Sơn lại lắc lắc đầu, ánh mắt hắn sâu thẳm chăm chú nhìn tôi một phát, nói: “Có một sự khác biệt, bọn họ đều chưa từng là nhân vật tiểu tốt, toan tính của kẻ ngồi tít trên cao, với toan tính của kẻ lăn lộn từ dưới tầng lớp đáy cùng thì không giống nhau, cậu phải cẩn thận.”

Tôi gượng cười một cái, tôi đương nhiên biết điều này, đồng thời tôi cũng gật gật đầu.

Dương Thanh Sơn không tiếp tục nói thêm gì khác nữa, hắn một tay xách cái hộp có đựng thủ cấp, một tay túm lấy bả vai tôi, bước chân như bay tiến về phía trước!

.........

Thời gian trôi qua, nhoáng cái đã là tròn trịa hai ngày.

Tốc độ của Dương Thanh Sơn đã rất nhanh rồi, trên cơ bản đều trên đường đi, hắn không cần phải nghỉ ngơi, mà ngược lại là tôi phải dừng lại để tìm tý đồ ăn thức uống, nghỉ ngơi, cũng cần ngủ một chút, vậy nên mới dùng mất thời gian dài như vậy.

Táng Xác âm luyến dương không xuất hiện sơ sót gì, phong thủy của Trung long Phân tích sơn đẹp khác thường, đứng trên đỉnh núi, gần như có thể nhìn xuống toàn bộ quần thể núi Nam Sơn, thậm chí còn có thể bao quát cả vùng đất Tam Tần.

Xác âm luyến dương liền bị tôi và Dương Thanh Sơn chôn trên đỉnh ngọn núi, còn về thanh Thượng phương Trảm mã kiếm đó, tôi cũng đem nó vùi vào trong đất mộ.

Kiếm Thiên tử trảm Thiên tử, đồng thời cũng là một lời răn dạy.

Hắn có thể nhìn xuống toàn bộ Trung Nguyên, có thanh kiếm đó bên cạnh, cũng càng là một sự tôn trọng đối với thân phận.

Tôi không hề động tý chút nào đến huyệt vị phong thủy, thậm chí là chỗ đỉnh núi đó, tôi đều tránh khỏi huyệt vị phong thủy, chính bởi vì ở đây quá đỗi quan trọng, tôi sợ phá hoại hoặc giả sẽ ảnh hưởng đến nơi đây.

Chỉ sợ bởi vì sơ suất vô tâm của mình, mà khiến quẻ bói của Trương Cửu Quái ứng nghiệm.

Buổi tối của ngày thứ hai, một mình tôi quay về tộc Khương.

Đương nhiên tôi biết Dương Thanh Sơn vẫn đang ở gần bám theo tôi.

Kỳ thực lúc chia tay, tôi có hỏi hắn, lúc Liễu Tam Nguyên thổ máu tim chẳng phải có nói, những chuyện mà Dương Hạ Nguyên làm với tộc Khương đều có thể không liên quan đến hắn, tương đương với việc tất cả mọi chuyện đều sang trang mới rồi, trong lồng ngực hắn có chính khí cương trực, tại sao không thử lưu lại tộc Khương?

Câu trả lời của Dương Thanh Sơn rất lạnh nhạt, hắn bảo với tôi, hắn giết cha hắn, là sợ y gây loạn nhân thế, đây là một đạo chấp niệm hắn không buông bỏ được, Xác âm luyến dương và chuyện này là cùng một việc.

Hắn bây giờ đối với bất cứ việc gì đều không còn quyến luyến, sẽ chỉ đợi ngày mà Âm dương thuật của tôi thành đạt, hắn đưa tôi tới nơi đó.

Câu trả lời của hắn, khiến tôi có một thứ cảm giác khó mà nói ra được, cũng chẳng biết phải nói như thế nào.

Tôi lại mở miệng nhắc đến Dương Hưng, Dương Thanh Sơn chỉ đơn giản nói một câu, đó là số mệnh của hắn, mệnh là như vậy, sớm đã định sẵn.

.......

Sải bước vào trong cổng chào của tộc Khương, lúc tôi vừa đi vào trong, lập tức liền có đạo sĩ đi đến trước mặt tôi.

Ngoài hai tiểu đạo sĩ, hóa ra còn có cả Liễu Hóa Đạo.

Bọn họ dẫn đường, đưa tôi đi về phía khu vực đạo trường của nhà họ Liễu.

Tôi không hề có ý kiến gì khác, đại khái suy đoán đến nơi xong, Liễu Tam Nguyên chắc chắn sẽ gặp tôi.

Lúc đi qua những căn nhà tranh ở phía bên ngoài đạo trường kia, rõ ràng cũng lạnh lẽo hơn rất nhiều.

Có căn nhà tranh, đã chẳng tiếp tục còn có người nữa, bọn họ vĩnh viễn lưu lại ở trong Phị Phát Quỷ, cũng chẳng biết nhà họ Liễu cần bao nhiêu năm, mới sẽ hồi phục lại được quy mô như lúc trước.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã vào trong Đạo trường.

Lúc này ánh trăng thê thiết, lạnh lẽo rắc xuống dưới, đỉnh lớn bằng đồng trong sân đang tỏa ra khói xanh rải rác.

Trong Đại điện ở gian chính, hai bên đang đứng hai hàng đạo sĩ.

Có điều tôi nhìn một lượt không thấy Liễu Tam Nguyên.

Ngược lại có một lão già cúi đầu đứng ở cửa Đại điện, Liễu Dục Chú đứng ở sau lưng ông ta.

Tóc ông ta gần như đã bạc trắng hết cả, làn da nhăn nheo, thân hình gầy gò còng lưng.

Có điều từ trên người ông ta, tôi lại cảm nhận được một cảm giác quen thuộc.

Thần sắc Liễu Hóa Đạo rõ ràng hơi có chút ủ rũ, Liễu Dục Chú thì vẻ mặt nghiêm chỉnh.

Tôi nhìn lão già đó, ông ta cũng ngẩng đầu nhìn tôi.

Giây phút hai mắt đối diện nhau, còn sót lại trong lòng tôi chỉ có không thể tin nổi!

[Tác giả có lời muốn nói]

Kỳ thi kết thúc! Rời khỏi trường thi, mọi người nghỉ ngơi vui vẻ! Khóa học của La Chậm Chậm bắt đầu rồi! Cảm tạ ‘Lại bắt đầu phải làm bài tập’ khí khái khen thưởng! Bốn ‘Chứng nhận đại thần’, hai ‘Hỏa tiễn xông bảng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận