Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 477: TRÚNG TÀ

“Lý tiên sinh, có vấn đề gì à?” Thần sắc Sài Dục cũng hơi có chút thay đổi, ông ta mất tự nhiên nhìn sang Lý Đức Hiền.

Trên mặt ông ta có vẻ căng thẳng cũng chẳng có gì quá đáng, cũng không đến mức bị nhìn ra vấn đề gì.

Lý Đức Hiền cười cười, lão lắc đầu rồi lại lùi ra sau mấy bước, đồng thời nói: “Vấn đề thì cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ là vị Sài thiếu gia này, hình như hơi có chút không thích tôi. Những thứ khác thì cũng chẳng đáng ngại.”

Lão nheo mắt, lại nói với mấy người thợ khiêng quan kia: “Tiễn Sài thiếu gia nhập thổ, lấp mộ cho tử tế!”

Tôi lập tức hiểu ra.

Lý Đức Hiền đã phát hiện rồi!

Tuy rằng không biết vấn đề là ở đâu, nhưng lão bây giờ đang cách quan tài ngày càng xa, làm gì còn cơ hội cho Trần mù và Lưu Văn Tam động thủ nữa?

Vừa nãy lão lại gần, nhưng thời gian lại quá ngắn, cũng chẳng có thời cơ thích hợp.

Lập tức, liền có thợ khiêng quan bắt đầu khiêng quan tài.

Sắc mặt của Sài Dục càng biến đổi khôn lường.

Lý Đức Hiền lùi ra sau, trên mặt lão đồng thời vẫn cười cười, nói: “Sài gia chủ có thể yên tâm, Âm hôn đã điểm, Hôn Nguyên đã định rồi thì nhà họ Sài sẽ không có vấn đề gì cả, mà còn chiêu tài thêm đinh.”

Mắt nhìn khoảng cách giữa lão và quan tài đã đến năm sáu mét, đi tiếp thì còn xa hơn nữa.

Tôi không đợi thêm được, trong đầu cũng có một quyết định mạo hiểm.

Vụt một phát, tôi sải bước luôn ra khỏi đội ngũ đưa tang.

Chắn ngang con đường mà Lý Đức Hiền đang định lùi!

Tuy chúng tôi còn cách hơn mười mét, nhưng lão cũng đã ngạc nhiên nhìn sang tôi.

Tôi nhìn lại lão bằng một ánh mắt u ám lạnh lẽo, Lý Đức Hiện vụt đứng khựng lại, đầu mày lão nhíu chặt, một tay đẩy cái kính gọng vàng.

Lão không tiếp tục lên trước, trong ánh mắt vẫn đầy vẻ nghi hoặc, có điều vẻ cảnh giác cũng trở nên càng nhiều hơn.

“Mày...” Lão đang định mở miệng.

Thì tôi không nói một lời, trực tiếp rút cây gậy khóc tang giấu ở trước ngực ra, bất chợt lần nữa sải bước lên trước, tay dùng hết lực, một gậy đập mặt đánh thẳng về phía đầu của Lý Đức Hiền!

Nhưng dù gì cũng còn hơn mười mét, không tránh được việc phải lao lên trước đuổi theo Lý Đức Hiền.

Mắt lão đột ngột trợn to, trên mặt đột nhiên có nụ cười gằn: “Mày, hóa ra là La Thập Lục!”

“Tóc bạc cả thế này, tao đúng thật là không nhận ra!” Giọng của Lý Đức Hiền vô cùng hưng phấn.

Lão vừa lùi mạnh ra sau, đồng thời hai tay vừa giơ lên, rõ ràng là động tác gọi đám người phía sau.

“Ha ha, vừa dạy dỗ cho mày một chút, mà không ngờ gan mày to thật, còn dám trực tiếp đến tìm tao!”

“Bình thường còn đỡ, chứ hôm nay mày đến đây, thì là đâm đầu vào chỗ chết!”

Tôi đương nhiên không trông chờ có thể giấu được Lý Đức Hiền được lâu, thuật hóa trang thay đổi diện mạo đơn giản cũng không phải là đổi khuôn mặt khác.

Hơn nữa tôi bây giờ, cũng chẳng phải thật sự cảm thấy có thể đánh trúng được Lý Đức Hiền!

Trong chớp mắt, đám thợ khiêng quan đang định khiêng quan tài ở sau lưng Lý Đức Hiền, dưới sự kêu gọi của lão, liền xông về phía tôi!

Tốc độ lùi sau của Lý Đức Hiền rất nhanh, lập tức đã về đến vị trí ban nãy của lão.

Vẻ mặt lão càng hưng phấn hơn, giống như có cảm giác mừng rỡ vì đi nát giày sắt tìm không thấy, mà lấy được chẳng tốn công sức gì vậy.

Đây rõ ràng là cảm thấy đám thợ khiêng quan dưới trướng lão, có thể dễ dàng khống chế được tôi!

Tôi cũng đột ngột dừng bước lại.

“Lý Đức Hiền, ông tội ác chồng chất, hôm nay đã là đường cùng của ông rồi!” Tôi quát lên.

Lý Đức Hiền vẫn cười gằn: “Đường cùng? Nếu như mày đợi tao đi đến bên cạnh mày, cho tao một gậy, sợ là tao cũng hết cách xoay chuyển, nhưng mày cuối cùng vẫn còn trẻ quá, quá dễ kích động, lao ra ngoài vẫn còn quá sớm.”

“Tóm nó lại cho tao!” Lý Đức Hiền chỉ thẳng luôn vào mặt tôi.

Mấy tên thợ khiêng quan bên cạnh cũng buông bỏ việc lấp quan tài trắng, toàn bộ đều lao về phía tôi.

Bên cạnh Lý Đức Hiền, chẳng có người nào.

Đây là một thời cơ tuyệt hảo!

Rầm!

Một tiếng động lớn bất chợt vọng lái, nắp của cỗ quan tài đỏ, đột ngột bị hất văng lên.

Cùng lúc này, đám thợ khiêng quan đã lao đến trước mặt tôi kia, cũng đột nhiên khựng lại, bọn chúng trong chớp mắt đều ngoảnh đầu lại.

Mặt Lý Đức Hiền cũng biến sắc, lão căn bản không dám quay người, mà tháo chạy luôn về phía trước.

Chỉ có điều tốc độ phản ứng của lão, vẫn quá chậm.

Rầm một phát, nắp quan tài bị đập thẳng lên trên lưng lão.

Lý Đức Hiền hét lên một tiếng thảm thiết, trực tiếp bị đánh cho lăn lê bò toài.

Trần mù và Lưu Văn Tam gần như đồng thời nhảy từ trong quan tài ra.

Trong chớp mắt, Trần mù đã đuổi theo đến trước mặt Lý Đức Hiền, một phát đè luôn lên trên lưng Lý Đức Hiền.

Trảm quỷ đao trong tay Lưu Văn Tam, thì chém mạnh về phía đầu của Lý Đức Hiền!

Lòng tôi thất kinh, lập tức kêu lên: “Chú Văn Tam, đừng giết người!”

Lý Đức Hiền vừa bị đập trúng một cú như thế, thương tích tuyệt đối không nhẹ, lại còn bị Trần mù đè một phát thế kia, giờ đã trợn tròn con mắt, không ngừng thổ huyết.

Một đao này của Lưu Văn Tam mà chém xuống, chẳng phải là sẽ đầu lìa khỏi xác sao?!

Tôi rất muốn Lý Đức Hiền chết, nhưng không muốn Lưu Văn Tam giết lão, để rồi còn phải bỏ thêm cái mạng của Lưu Văn Tam vào đó.

Trên đầu tôi dày đặc mồ hôi, hơi thở cũng trở nên vô cùng gấp gáp.

Cũng may Lưu Văn Tam đã rút lực về.

Mắt của Lý Đức Hiền trợn rất lớn, con ngươi gần như đều sắp lồi cả ra ngoài.

Thần sắc của lão lập tức trở nên vô cùng phẫn nộ, và còn cả oán hận.

Nhưng tốc độ của Trần mù rất nhanh, Lý Đức Hiền đang định mở mồm, một tay lão bèn thành chưởng, chặt mạnh vào sau gáy Lý Đức Hiền.

Giây tiếp theo, thân người Lý Đức Hiền liền cứng đờ lại, cái đầu bất lực rũ xuống.

Tất cả những việc này diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến đám thợ khiêng quan kia căn bản không kịp ngăn cản.

Đợi lúc bọn chúng phản ứng lại, phẫn nộ định lên trước giải cứu Lý Đức Hiền, thì Sài Dục vụt quát lớn một tiếng.

Lập tức những người làm nhà họ Sài canh ở hai bên, cùng với tay chân nhà họ Phùng trà trộn bên trong kia, toàn bộ đều ùa lên!

Trong chớp mắt cũng đã vây lấy tất cả bọn chúng!

Mấy người dẫn đầu của đám thợ khiêng quan, toàn bộ đều phẫn nộ trợn mắt nhìn Sài Dục, cũng có người tức không chịu nổi chửi ầm lên, nói Sài Dục hợp mưu với người khác, hại Lý tiên sinh!

Sài Dục căn bản không thèm đếm xỉa đến bọn chúng, mà chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua một lượt.

Tiếp đấy lúc nhìn sang tôi, đã thành mặt mày hớn hở.

“Có kinh không có hiểm, La tiên sinh biến tấu giỏi, tính toán giỏi!”

Lưu Văn Tam phỉ một bãi nước bọt, nhổ thẳng lên trên đỉnh đầu Lý Đức Hiền, chửi: “Địt, vì thằng già này, mà bố mày nhịn đái sắp chết luôn.”

“Lão mù, ông trói nó cẩn thận lại, thằng chết mẹ này nham hiểm lắm, không chừng còn đang giả vờ đấy.”

Nói rồi, Lưu Văn Tam lại bồi thêm mấy đạp lên đầu Lý Đức Hiền, tiếp đấy lão liền vội vàng qua bên khu đất trống ở bên cạnh.

Trần mù thì xuống khỏi người Lý Đức Hiền, lão nhanh chóng lôi ra một sợi dây thừng, trói gô Lý Đức Hiền lại.

Tôi cũng nhanh chân đi tới bên cạnh Trần mù và Lý Đức Hiền.

Lý Đức Hiền đích thực đã hôn mê, mép vẫn còn đang rỉ máu, thương tích chắc là không nhẹ.

Mắt lão cũng đang nhắm nghiền, chẳng mở hé ra chút nào cả.

Tôi cũng cảm thấy lần này có nguy không có hiểm, có điều vừa nãy tôi hơi chậm một chút, nên cũng chẳng còn cơ hội này nữa.

Nắp quan tài cũng đập rất chuẩn, nên mới có thể tóm được Lý Đức Hiền.

Thế nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên trên trời một tiếng sét nổ ầm vang lên.

Ngay tiếp đó là một tia chớp xẹt qua! Chớp sáng chói mắt, nhưng ánh sáng tại sao lại hơi có chút màu xanh lét?

Đột nhiên tất cả đều trở nên yên tĩnh.

Tiếng sấm kết thúc, tia chớp cũng đã biến mất.

Chậu đốt vàng mã ở trước linh đường, tàn lửa nhảy múa, những ngọn lửa này toàn bộ cũng đều ánh lên màu xanh lét...

Lý Đức Hiền vốn đang hôn mê, mà mắt đột ngột mở ra...

Vô duyên vô cớ, tôi cảm giác mắt của lão, kiểu gì lại có chút giống mắt hoa đào?

Lão chằm chằm nhìn tôi, rồi đột nhiên bật ra một câu, mà đây lại là giọng điệu thánh thót của đàn bà.

“Mày là người sống, hay là người chết?” Câu hỏi bất thình lình này, khiến tôi giật nảy người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận