Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1091: ĐÂY LÀ MỆNH SỐ, TÔI DÙNG CHIẾC KIM TOÁN BÀN NÀY, BÓI CHẾT MẠNG ÔNG!

Lúc này, tôi đột nhiên cảm giác ngón tay đang ấn trên Kim toán bàn, truyền lại một cơn đau nhói.

Ngoài đau nhói, còn kèm với cảm giác ấm nóng, Kim toán bàn ong lên một tiếng, tướng quẻ hóa ra đã loạn rồi!

Từ Bạch Bì đột ngột gào lên một tiếng thê thảm chói lói, vụt đạp lên trước một bước, hướng xuống mặt đất dùng sức tung người một phát, dường như là động tác định lộn người.

Trong thân người gầy như que củi của lão ta, lại bộc phát ra một luồng sức mạnh lớn đến dị thường.

Cho dù là cơ thể to như con nghé con của ngao sói, mà hóa ra đều bị lão ta vụt hất bay lên, rơi mạnh ra phía trước!

“Giỏi thằng cháu rể, thủ đoạn đủ độc!” Trong tiếng nói run rẩy của Từ Bạch Bì toát ra nỗi đau đớn cực độ và sát khí mãnh liệt, đồng thời lại còn có một sự hưng phấn?!

Lão ta hất bay ngao sói xong, cơ thể đột ngột phủ phục dưới đất, lao bắn về phía tôI!

Cùng lúc này, ngao sói rơi xuống dưới đất, lăn ra ngoài mười mấy mét, phát ra tiếng tru đau đớn.

“Tiểu Hắc! Tới bên cạnh tao!” Tôi hạ giọng quát lên.

Ngao sói từ dưới đất vọt lên, nhanh như bay lao về phía tôi.

Tốc độ của nó vừa vặn nhanh hơn Từ Bạch Bì chút xíu.

Tay phải của tôi dùng sức lắc Kim toán bàn một phát, khiến tướng quẻ đã loạn hoàn toàn ngay ngắn lại, đồng thời tay trái vẫn định đi gẩy quẻ.

Nhưng sự việc quái dị lại phát sinh rồi, tôi vốn định gẩy quẻ khiến Từ Bạch Bì rơi xuống đất, nhưng ngón tay hạ lên trên hạt bàn tính, lại gẩy sai một hạt.

Ngược lại gẩy thành quẻ vị trí của ngao sói, mà chữ đầu tiên trong miệng thốt ra, lại là ứng đối với tướng quẻ vị trí của Từ Bạch Bì.

Ngón tay của tay trái lại lần nữa đau buốt, lần này đã là cảm giác cứa rách, đồng thời ngực bụng tôi nghẹn lại một phát, cái cảm giác đó quá mạnh, giống như bị người ta đánh một chưởng thật mạnh lên trên ngực vậy.

Tôi phụt một tiếng, bèn phun ra một ngụm máu, cả người đều rũ rượi ra không ít.

Đồng thời cơn đau âm ỉ trong đầu, cũng biến thành đau kịch liệt.

Trong nháy mắt này, tim tôi càng run rẩy một phát, dâng lên một cảm giác may mắn.

Tôi không để mấy người đạo sĩ kia, cùng với Trần mù và bà cụ Hà vào trong, vì tôi sợ tướng quẻ làm bị thương bọn họ.

Nhưng trên thực tế, trong tướng quẻ xuất hiện hai người, sẽ từ trong vô tận làm loạn tâm trí của tôi, đây cũng là do bây giờ tôi còn không khống chế được, hơn nữa trước thời điểm này cũng không biết.

Nếu như tôi không sắp xếp từ trước, để bọn họ đều đuổi theo vào trong, sợ rằng giây phút tôi mở miệng nói quẻ đầu tiên, liền đã bị quật ngược mà ngất luôn rồi!

Còn về bây giờ ngao sói xông vào trong, cũng là hiện quẻ của quẻ vừa nãy tôi dùng, đó cũng đã bị thương đến Từ Bạch Bì!

Đây là quẻ hung, cũng là biến số!

Hai mắt tôi nóng bỏng, chăm chú nhìn khoảng cách của ngao sói, và vị trí dưới chân Từ Bạch Bì.

Lão ta cách tôi, đã rất gần rồi!

Ba mươi mét...

Hai mươi mét...

Mười mét...

Năm mét!

Còn ngao sói, trước sau gì vẫn nhanh hơn lão ta một xíu.

Lúc Từ Bạch Bì cách tôi khoảng chừng năm mét, lão ta từ mặt đất đột ngột chồm một phát ra trước!

Cùng lúc này, ngao sói đã tới bên cạnh tôi, tay trái vốn mãi không cách gì hạ xuống của tôi, nhanh chóng hạ lên trên hạt bàn tính!

Tiếng lạch xạch này, nổ ầm bên tai!

“Đoài cùng Tốn, đại Khảm! Hen xuyễn, nứt gan, vũ khí kim loại phá tướng! Thổ huyết!” Tôi đột ngột gầm thành tiếng!

Bên tai truyền lại tiếng gió rít, thứ gió đó đem theo cắt xé, giống như vũ khí sắc bén vụt qua cạnh tai vậy!

Kèm với tiếng gió rít mạnh này, thứ đồng thời truyền vào trong tai còn có tiếng chú pháp ác liệt.

“Nhất trảm trừ Thiên ương, yêu ma thương tổn hết, sao trời tới hộ vệ, nhật nguyệt hiển tam quang!”

Từ Bạch Bì gần như đã lao đến trước mặt tôi.

Cánh tay đen xì xì cực độ đó của lão ta, túm về phía Kim toán bàn trên tay tôi!

Trong mắt lão ta ngoài sát khí, càng nhiều hơn nữa là sự chán ghét đối với chiếc Kim toán bàn này.

Ngao sói còn chưa đứng vững lại định lao lên trước, nhưng lúc này tốc độ của nó rõ ràng đã không theo kịp nữa rồi.

Tôi không hề tránh né.

Một là tôi không tránh kịp, hai là, tôi cũng không cần thiết phải tránh!

Bởi vì Từ Bạch Bì, nhất định không tránh được kiếm này của Liễu Dục Chú!

Cơ thể của lão ta, đột ngột khựng lại giữa không trung, sắc mặt đỏ bừng, như là muốn ho.

Ánh kiếm của kiếm đồng dưới ánh sáng trăng càng lạnh lẽo khốc liệt hơn, chiếu thẳng lên trên mặt Từ Bạch Bì, đầu của Từ Bạch Bì vụt nghiêng sang bên, mũi kiếm sượt qua tai phải của lão ta, kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết của lão ta, cái tai đó đã tách lìa khỏi cơ thể lão ta, bắn lên không trung tạo ra một vòng cung màu huyết, nhưng chẳng biết cuối cùng lại rơi xuống chỗ nào!

Lúc này ngao sói đã lao ra ngoài, một phát liền chồm trúng ngực của Từ Bạch Bì, khiến lão ta bị đập bay ra ngoài nhiều mét, ngay tiếp đó, lão ta lại cồng cộc lăn tiếp ra ngoài nhiều mét.

Ngao sói nhe hàm răng sắc nhọn, đang định thừa thắng đuổi theo, tôi khẽ quát một tiếng: “Tiểu Hắc, về đây!”

Từ Bạch Bì không dễ giết như vậy, quẻ hiện ba lần, lão ta đều vẫn còn dư sức, lão ta là kẻ đã nuốt cả Ác thi đan, lại còn nối một cánh tay của Ác thi vũ hóa, bản thân đều có tướng của Ác thi vũ hóa.

Bây giờ qua đánh giáp lá cà với Từ Bạch Bì, nhất định lành ít dữ nhiều!

Hơn nữa ngao sói tiếp tục vào trong xong, tôi lại không thể dùng quẻ, ở khoảng cự ly kiểu này, tuyệt đối sẽ rơi vào chỗ chết!

Ngao sói đột ngột khựng lại, quay người nhảy về bên cạnh tôi.

Tôi dùng khóe mắt liếc chỗ Liễu Dục Chú ẩn nấp một cái.

Lúc này, Liễu Dục Chú không hề tiếp tục nấp trong bóng tối, mà đứng sừng sững trên đỉnh của tòa tháp.

Vừa nãy rõ ràng cũng là Liễu Dục Chú muốn bảo vệ tôi, đồng thời, kiếm mà gã bắn ra, vừa vặn khớp với quẻ của tôi, Từ Bạch Bì mới bị vết thương đứt tai!

Đây là trùng hợp, càng là mệnh số của Từ Bạch Bì!

Từ Bạch Bì lại lần nữa run rẩy từ dưới đất đứng dậy, lão ta lúc này, đã thảm hại đến cực điểm.

Nửa khuôn mặt toàn là máu tươi, chỗ tai đứt còn đang không ngừng chảy máu.

Lão ta mặt đầy hung hãn ngẩng đầu nhìn sang tôi, ánh mắt càng vô cùng chán ghét nhìn quét qua Kim toán bàn trong tay tôi.

“Cháu rể, tao từng nói với mày, đã vào cùng một cổng, bèn là người một nhà, cái bàn tính này, mày còn nhặt về, lời của tao, hoàn toàn coi như gió thổi bên tai.” Giọng của Từ Bạch Bì, lạnh đến mức gần như sắp khiến không khí đông cứng.

“Ông hôm nay sẽ chết.” Tôi hơi nheo mắt nhìn trả lão ta, nói từng câu từng chữ một: “Đây là mệnh số.”

“Trương Cửu Quái là sư tôn tôi, một câu nói của sư tôn, có thể khiến ông không chỗ ẩn mình ở thành phố Nội Dương. Năm đó thứ sư tôn dùng là chiếc Kim toán bàn này, mượn lực ép ông tới đường cùng.”

“Còn hôm nay, tôi cũng sẽ dùng chiếc Kim toán bàn này, bói chết mạng của ông!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận