Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 678: GIỜ ƯƠNG SÁT XUẤT NHẬT, ƯƠNG SÁT NAM NỮ CƯƠNG

Tiểu Niếp còn chưa phá xác mà nhập vong đã rất lợi hại rồi.

Lữ Xảo Nhi phá xác xong, vô cùng hung dữ, rất khó đối phó.

Cái xác châm nến người phá xác này, trước đây Trương Nhĩ đều bị áp chế hoàn toàn, chỉ dựa vào ngao sói đúng thật có thể chặn được sao?

Tôi cảm thấy e là sẽ có chút vấn đề.

“Tiểu Hắc, đợi chút nữa mày đừng quản tao. Chú Trần, chú cũng chặn Tiểu Hắc lại.” Tôi hạ thấp giọng nói.

Tiểu Hắc từ trên người Trần mù bò xuống, Trần mù cũng nhíu chặt đầu mày, Lưu Văn Tam thì mặt đầy thắc mắc.

Cùng lúc dứt lời, tôi đồng thời thò tay ra một phát túm lấy cổ tay của cái xác phá xác đó.

Kỳ thực tôi cũng còn chiêu dự phòng nữa, tay còn lại ấn lấy la bàn nhái, một khi có khả năng bị vong nhập, tôi sẽ tự mình trấn mình, không để Tiểu Hắc và Trần mù động thủ, đây cũng chỉ là kiểm chứng một chút về suy đoán của tôi, để tránh việc xảy ra biến cố khác.

Khí lạnh, một thứ khí lạnh khiến thân thể người ta gần như đông cứng, tôi rùng mình một phát.

Theo lý mà nói đều đã có tiếp xúc cơ thể rồi, gã muốn tác quái, thì đã có thể trực tiếp nhập vong vào tôi rồi!

Lòng bàn tay tôi cũng không ngừng rịn mồ hôi, chuẩn bị dùng la bàn nhái bất cứ lúc nào.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng tôi lại không hề có bất cứ cảm giác bị vong nhập nào.

Mà ngược lại là vị trí ngực gã, rớt ra một số món đồ...

Một cái túi vải dùng tóc cuộn lại, thứ tóc đó rõ ràng là của một người đàn bà.

Tôi lập tức liền nghĩ đến một điểm.

Trương Nhĩ vào trong bị trúng vong, chắc chắn là do cái xác này nhập vào, gã là con trai của Lý Âm Dương không sai, từ sự tương đồng trên tướng mặt là đã có thể khẳng định được.

Hơn nữa trên cổ tay Trương Nhĩ có quấn lọn tóc, lọn tóc ấy, bèn là đến từ cuộn tóc này.

Vừa nãy lúc mở quan tài tôi cũng nhìn thấy rồi, trên đầu người đàn bà kia thiếu mất một nắm tóc lớn!

Gã có thể nhập vong vào Trương Nhĩ, nhưng lại khiến Trương Nhĩ quỳ ở trong Âm trạch nửa ngày không nhúc nhích, vậy là gã cũng không phải muốn giết Trương Nhĩ, mà là đợi Trương Nhĩ đưa gã ra ngoài?

Đầu óc trong nháy mắt nghĩ đến những điểm này, tôi nhặt cái túi vải kia lên.

Sau khi mở ra, trên cùng là một tờ phù, đây là một tờ phù khế ước, giống hệt không khác gì với tờ phù mà lần đó Âm tiên sinh vẽ, cũng tương đồng với tờ phù khế ước trên đỉnh miếu Thành Hoàng...

Ở giữa tôi tìm thấy mấy chữ Hậu Thổ, câu hoàn chỉnh của nó là, Hậu Thổ Lý Độn Không.

“Phù khế ước... Lý Độn Không... Cháu biết vừa nãy cháu cảm giác chỗ nào bất thường rồi.” Tôi lẩm bẩm, nhịp tim cũng nhanh chóng tăng tốc!

“Chỗ nào không bình thường?” Lưu Văn Tam mở miệng hỏi.

Con ngươi màu xám trắng của Trần mù cũng đang chằm chằm nhìn tôi.

Tôi trầm giọng nói: “Bởi vì Viên Hóa Thiệu không ở đây, trong đây để nhiều đồ như vậy, chúng ta đã giết kẻ gác cổng của y mà y đều không xuất hiện. Y có thời gian qua thôn Tiểu Liễu, nên không thể nào không phản ứng được, đến qua Viên Thị Âm Dương Trạch một chuyến cũng không qua!”

“Y không phải là phản ứng lại nhưng không tới, cũng chẳng phải không muốn tới, mà chắc là y không tới nổi!”

Tôi thận trọng cầm tờ phù khế ước đó lên, lẩm bẩm nói: “Cái xác phá xác này chắc chắn rất dữ, phá xác của nến người, con trai của Lý Âm Dương, còn là bị Viên Hóa Thiệu hại chết, thậm chí còn lấy được tờ phù khế ước này. Viên Hóa Thiệu sợ chết, nên mới không dám tới. Hắn ta không giết Trương Nhĩ hoặc giả là vì muốn ra ngoài, kết quả lại trực tiếp bị chúng ta phá hỏng việc nhập vong, bây giờ hắn ta cũng không làm bị thương đến chúng ta, kỳ thực là muốn chúng ta tìm ra hắn ta.”

“Cháu đã kéo cổ tay hắn ta rồi mà hắn ta vẫn không nhập vong vào cháu, không những vậy còn rớt những món đồ này ra, điều này đã nói ra nguyên nhân một cách đầy đủ rồi.”

Lưu Văn Tam nghi ngờ sợ hãi, lão nhìn Trần mù, Trần mù cũng nhíu chặt đầu mày, không nói một lời.

“Chú Trần, cháu biết suy đoán của cháu rất to gan, nhưng cháu đích thực không nghĩ được cách giải thích nào tốt hơn, đây là giải thích duy nhất, thì nhất định sẽ là đáp án, chỗ này nếu đúng thật quan trọng đến vậy đối với Viên Hóa Thiệu, chúng ta đã từng tới nhiều lần như vậy rồi, tại sao Viên Hóa Thiệu đều không xuất hiện?”

Vì để chứng nhận suy đoán và ý tưởng của mình, tôi vụt từ dưới đất đứng bật dậy, cũng chẳng để ý được đến những thứ khác trong cái túi vải này, mà đi đến bên cạnh những cái giá gỗ kia.

Tìm một vòng xong, tôi đích thực phát hiện ra không ít đồ ngon...

Toàn bộ đều là đồ vật mà Âm dương tiên sinh, Phong thủy sư có thể sử dụng, la bàn có tận mấy cái liền, còn có tiền tuế đặc thù, thậm chí cũng có nghiên mực và bút, những thứ còn lại thì đều là đồ cổ có giá trị không nhỏ.

Trong đó có một vị trí trống không, nhìn dấu vết bên trên, thì hình như quanh năm đặt sách và bát vậy...

“Chú Trần, cháu cảm giác cháu đoán không sai.” Nội tâm tôi hơi hơi kích động, khàn giọng nói thêm một câu.

Có điều phía sau vọng lại không phải tiếng của Trần mù, mà là tiếng của Lưu Văn Tam.

Câu nói của Lưu Văn Tam còn hơi có chút kỳ dị.

“Tai? Tai đứt mất một góc nhỏ, trên môi đích thị có sợi máu, ngực, thì tôi phải kéo áo ra đã, hay là hỏi Thập Lục xem?”

Tôi ngoảnh đầu lại, Lưu Văn Tam đúng thật đang nói với Trần mù, hơn nữa lão đã chạm vào xác chết rồi.

Có điều, Lưu Văn Tam cũng không có phản ứng bị trúng vong.

Trần mù giơ tay lên, làm một động tác suỵt, rõ ràng là không cho tôi làm phiền bọn lão.

Lưu Văn Tam kiểm tra rất nhiều chỗ trên người xác chết, toàn bộ cũng đều miêu tả cho Trần mù nghe.

Trần mù lúc này mới gật gật đầu: “Thập Lục, mày nói đích thực không sai, nó không muốn giết chúng ta.”

“Bạch y sát hóa huyết y là một dạng ác quỷ rất hung dữ, có điều đấy không phải là loại dữ nhất, ác quỷ hung dữ nhất, là lúc chết phải chết không toàn thây, khi chết lập tức phá xác, tuy rằng nó không hóa sát, nhưng oán khí ngưng tụ khiến ba hồn bảy phách không tan, cứ mãi lởn vởn xung quanh thân xác, việc này sẽ có một đặc trưng, chỗ dung nạp ba hồn bảy phách của cơ thể người, đều sẽ có dấu vết không giống nhau.”

“Hơn nữa loại ác quỷ này, nếu là nữ, thì là Ương Sát Nữ Khôi, nếu là nam, bèn là Ương Sát Nam Cương, dạng tồn tại này quá khó xuất hiện, khoảng chừng một hoa giáp, gặp đại kiếp đại biến mới sẽ xuất hiện một lần, trước đây sư phụ chú từng nói, một ác quỷ Ương Sát Nam Cương, có thể khiến một tòa thành biến thành thành chết, loại quỷ này chưa chắc đã yếu hơn thanh thi...”

Lúc nói đến đây, Trần mù mới ngừng lại, rõ ràng vẫn còn có vài phần sợ hãi, tay cũng đang hơi hơi run rẩy.

Tôi nghe mà cũng vô cùng kinh hãi, lẩm bẩm nói: “Viên Hóa Thiệu từng kết nghĩa Kim Lan với Lý Âm Dương, trước đây Lý Âm Dương mười phần tin tưởng Viên Hóa Thiệu, cũng là sau khi Viên Hóa Thiệu hại người, Lý Âm Dương mới phát hiện.”

“Vậy thì vị Lý Độn Không này, chắc cũng chính là vào thời điểm đại thọ mới phát hiện vấn đề, kẻ vốn là anh em với cha mình, cưỡng đoạt làm nhục mẹ mình, thậm chí còn trộm thọ của hắn ta, châm nến người... Nỗi đau đớn này, đủ để khiến hắn ta trở thành một ác quỷ đại hung rồi đúng không? Hắn ta cũng là con trai của Lý Âm Dương, mệnh số quyết cũng không tầm thường...”

“Bộ Đường phục này... có phải hắn ta cũng đã học chút ít Âm dương thuật? Nhưng việc này trong sổ ghi chép của Lý Âm Dương, không hề nhắc đến mà.”

Phân tích ngoài việc có được đáp án cho suy đoán của mình, trong lòng tôi cũng có thêm nghi hoặc.

Hơn nữa, Lý Độn Không người đều chết rồi, gã vẽ phù khế ước kiểu gì, tờ phù khế ước này nhất định là do một người khác vẽ, khiến phạm vi toàn bộ căn Viên Thị Âm Dương Trạch đều thâu tóm lên người Lý Độn Không.

“Nhân quả báo ứng, tự có nợ nghiệp, Viên Hóa Thiệu khi đó nằm mơ cũng tuyệt đối không ngờ rằng, y sẽ lại cho ra đời một Ương Sát Nam Cương của Ương Sát Xuất Nhật.”

“Thập Lục, lần này nếu đối phó với y, chúng ta đúng thật là có nắm phần thắng rồi.” Trần mù lại lần nữa mở miệng.

Tôi hít sâu một hơi, gật gật đầu.

Hơi do dự chút, tôi lại nói một câu; “Cháu muốn mở quan một lần nữa, có chút mạo hiểm, cháu muốn xem bà ta.”

Ngoảnh đầu, tôi chỉ chỉ về hướng chỗ ban nãy.

“Việc này... Xác thanh thi không phải chuyện nhỏ, thanh thi là oán xác chết, dạng Phong thủy sư thành thanh thi như Dương Thanh Sơn, bản thân hắn là đạo sĩ Xuất đạo, nên có thể giữ lại thần trí, người đàn bà kia rất khó có khả năng đó, bà ta lại không giống với ác quỷ phá xác, bây giờ đã có chút chắc chắn rồi, thì đừng mạo hiểm nữa.” Trần mù trầm giọng khuyên tôi.

“Cháu còn có một suy đoán nữa, nếu như suy đoán này là đúng, cháu nghĩ cháu đã biết, tại sao Lý Âm Dương có mệnh số Âm dương phù hộ, nhưng vẫn rơi vào kết cục thê thảm kiểu này rồi...” Tôi khàn giọng mở miệng nói.

[Tác giả có lời muốn nói]

Hôm qua bỏ thời gian viết xong trước, hôm nay có chút việc, mọi người Tết lao động vui vẻ nhé!... Lão La lôi anh em đi uống rượu phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận