Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 385: HOÀNG TIÊN CHE MẮT

Thuận theo giọng nói rành rọt đó của Liễu Dục Chú, cùng với hai tiếng vù vù vang lên, là hai thanh kiếm gỗ đào màu vàng từ cuối tầm mắt bắn lại!

Kiếm gỗ đào hùng hổ bay tới, bắn thẳng về hướng hai con hoàng tiên kia!

Hai con hoàng tiên đó đột ngột đứng lại, xoẹt một phát nhảy lên trên cái cây ở bên cạnh.

Tốc độ của chúng rất nhanh, nhưng kiếm gỗ đào cũng không chậm!

Phụp một tiếng! Một thanh kiếm gỗ đào đâm trúng nửa phần đuôi của một con hoàng tiên.

Con còn lại thì bị đâm trúng tai.

Hai tiếng kêu thảm thiết chói tai cùng lúc vang lên, con bị đâm trúng đuôi kia, còn bị ghim xuống mặt đất, đang điên cuồng giãy giụa.

Con bị đâm trúng tai, thì cả nửa cái đầu đều thấm đẫm máu tươi, chật vật tháo chạy về phía Từ Bạch Bì.

Ngao sói điên cuồng đuổi theo!

Tôi và Lưu văn Tam thì nhanh chân chạy đến chỗ con hoàng tiên bị ghim lại kia.

Kết quả nó đột ngột càng vặn vẹo điên cuồng hơn, rắc một tiếng, còn lẫn với cả tiếng da thịt bị dứt đứt, nó hóa ra đã giãy đứt nửa cái đuôi kia, rồi nhanh chóng vụt chạy đi.

Tốc độ của chúng tôi, hoàn toàn không đuổi kịp hoàng tiên.

Chỉ còn nước trơ mắt nhìn hai con hoàng tiên phân biệt nhảy lên trên hai bên vai của Từ Bạch Bì.

“Lão Nhị, lão Tứ.” Mồm của Từ Bạch Bì mấp máy, sự hung hãn và thù hận trong mắt lão ta càng nhiều hơn.

“Lấy mạng lão Hoàng, lột da nó, để con ngao đen này cắn chết lão Tam, bây giờ còn đánh tàn phế lão Nhị và lão Tứ. Chúng mày nghĩ chừng này người là có thể giết được tao?”

“Tao sẽ lột da từng đứa chúng mày, để làm ổ cho lão Nhị với lão Tứ! Rồi đem máu thịt chúng mày đi cho gà ăn!”

Tôi và Lưu Văn Tam nhanh chân bước đến bên cạnh Mạnh Hân Thư và Trần mù, cũng sẵn sàng chuẩn bị đánh toàn lực bất cứ lúc nào!

Còn về lão Hoàng mà Từ Bạch Bì nói, thì mồm lão ta lúc nào cũng lải nhải nhắc đến, tôi rất rõ đấy chính là con hoàng tiên bị Mạnh Hân Thư đem đến cho tôi lột da, chắc là có tình cảm sâu sắc nhất với Từ Bạch Bì.

Cái con lão Tam bị ngao sói cắn chết, thì là con hoàng tiên được lão ta để lại đối phó với Trần mù rồi.

Lưu Văn Tam khạc một bãi nước bọt, nói: “Năm đó mày làm hết việc ác, ông trời không trị mày, thì hôm nay cũng sẽ có người trị mày!” Lão vung trảm quỷ đao lên, liền định ra tay trước tiên!

Đối với loại người nham hiểm độc ác như Từ Bạch Bì, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ thì còn chẳng biết lão ta đang giở trò gì nữa, cũng tránh cho mọi người khỏi gặp tai ương!

Từ Bạch Bì vẫn cứ phủ phục dưới đất.

Lão ta đột ngột nhảy vọt sang phía bên cạnh, ở đó có một cây đa to khỏe, thân cây cao lớn, rễ phụ cũng vô cùng phát triển.

Từ Bạch Bì trực tiếp nhảy vọt lên cao hai ba mét.

Con ngươi của lão ta láo liên nhìn quanh, hai con hoàng tiên ở trên vai lão ta, cũng đau đớn đến mức khuôn mặt vặn vẹo hung tợn, bọn chúng cũng đang đồng thời nhìn bốn xung quanh.

Bọn chúng đang dè chừng Liễu Dục Chú!

Lưu Văn Tam lao lên trước chém hụt một phát, nhưng lại có mười mấy con hoàng bì tử thường từ trong lùm cây bụi cỏ bên cạnh vọt ra, trèo lên người lão, cắn mạnh một phát rồi lập tức chạy thẳng!

Lưu Văn Tam vừa kêu đau vừa chém ngang, mấy con hoàng bì tử bị thương, nhưng lại chẳng chém chết được con nào, còn việc vây đánh của đám hoàng bì tử đó, lại khiến Lưu Văn Tam thương tích đầy mình!

Khắp người trên dưới đều là vết máu!

Tôi nhìn mà da đầu tê rần, vội vàng qua giúp, gậy khóc tang đánh về phía hoàng bì tử!

Đương đầu nhất bổng đánh trúng thẳng vào giữa đầu mấy con hoàng bì tử, thân người bọn chúng khựng một phát rồi cứng đờ ra, giống như bị điện giật trúng vậy, bất động rơi xuống dưới đất.

Lúc này Trần mù cũng động rồi, Trần mù đuổi đến phía dưới gốc đa kia, rồi trèo lên trên cây đa.

Lưu Văn Tam cũng căn bản không để ý đến thương tích, xách trảm quỷ đao, xông đến chỗ cây đa đó, tung người một phát, chém mạnh về phía Từ Bạch Bì!

Tốc độ của bọn họ quá nhanh, thân thủ quá gọn ghẽ, khiến tôi không theo kịp, liền chỉ còn cách chằm chằm nhìn Từ Bạch Bì, chờ cơ hội.

Gậy khóc tang cũng nắm chặt trong tay, nếu như có cơ hội cho lão một phát lên đầu, thì hôm nay lão sẽ không còn khả năng chiến đấu tiếp nữa!

Liễu Dục Chú chỉ phóng một kiếm đó xong rồi thôi, khiến trong lòng tôi có đôi phần phản cảm.

Còn tưởng gã sẽ trực tiếp nhảy ra giúp, nhưng không ngờ bị Lưu Văn Tam nói trúng luôn, hai con hoàng tiên kia tháo chạy lộ sơ hở nên gã mới ra tay.

Bây giờ Từ Bạch Bì và hoàng tiên tụ lại với nhau, gã ngược lại bèn không thò mặt ra nữa.

Lại muốn cho chúng tôi trước tiên đánh nhau sống chết, để gã ngồi làm ngư ông đắc lợi!

Nhưng tôi lại phát hiện, có chút bất thường.

Mạnh Hân Thư, sao không thấy đâu nữa?

Giây trước cô ta còn đứng bên cạnh Trần mù mà, lúc này Trần mù động thủ, cô ta lẽ ra cũng phải ra tay mới đúng, vậy mà giờ lại chẳng thấy bóng dáng đâu!

Hay là cô ta ẩn người đi, chuẩn bị chờ thời cơ mới hành động, cho Từ Bạch Bì một nhát chí mạng?

Trong lòng tôi lại có chút cảm giác sợ hãi, thấy ngột ngạt đến không tả được.

Mắt nhìn Lưu Văn Tam vung tay chém xuống, đồng thời với việc nhảy lên là một đao chém về phía cổ Từ Bạch Bì.

Trần mù cũng đang ở phía dưới, chặn đứng đường lùi của Từ Bạch Bì! Trong tán cây ở phía trên cây đa, lại đồng thời truyền lại tiếng khóc lóc thê thảm của đàn bà, đây chẳng phải chính là giọng của Mạnh Hân Thư sao?!

Ba người bọn họ, hóa ra đã hình thành thế hợp công từ ba mặt!

Tôi mừng rơn, lão Từ Bạch Bì này, làm gì còn cơ hội chạy thoát?

Trong chớp mắt, Từ Bạch Bì cũng đã động rồi.

Khuôn mặt âm u trắng bệch như người chết của lão ta, lại nhếch lên một nụ cười khinh miệt kiểu da cười cơ không cười.

Tốc độ của lão ta rất nhanh, thò một tay ra.

Trảm quỷ đao của Lưu Văn Tam đã sắp chém trúng cổ của lão ta, nhưng tay của Từ Bạch Bì, lại vừa vặn tóm trúng cổ tay của Lưu Văn Tam.

Lão ta gầm lên một tiếng, kéo giật xuống dưới !

Mặt tôi thất kinh, lông tóc toàn thân dựng ngược lên, gào lớn một tiếng: “Chú Trần, coi chừng!”

Lão Từ Bạch Bì này hóa ra lại định dùng chiêu bài ban nãy, mượn lực để đánh, có điều lần này là mượn đao của Lưu Văn Tam, đi chém Trần mù!

Động tác nhảy lên trên của Trần mù, lập tức đổi thành lộn vòng ra sau, né khỏi đao này của Lưu Văn Tam.

Cùng lúc này, Mạnh Hân Thư ở trên tán cây cũng đột ngột chồm người xuống, hai tay bóp mạnh về phía gáy của Từ Bạch Bì.

Hai con hoàng tiên tiên bả vai Từ Bạch Bì đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.

Bốn con mắt láo liên chằm chằm nhìn Mạnh Hân Thư.

Trong nháy mắt, Mạnh Hân Thư đột ngột nước mắt giàn giụa, cô ta lập cập gọi một câu: “Tiểu Vân.”

Thứ nước mắt không ngừng rơi kia của Mạnh Hân Thư, bên trong còn lẫn với chút màu đỏ tươi, trông giống như máu.

Còn Lưu Văn Tam bị mượn lực một phát đó, chém hụt thẳng xuống mặt đất, càng thê thảm lăn ra ngoài tận mười mấy mét.

Trần mù sau khi lộn vòng rơi xuống đất xong, khí thế không giảm, hai chân đạp đất, leo luôn lên trên thân cây đa, đi giật hai chân của Từ Bạch Bì!

“Giết chết nó.” Đột nhiên mồm Từ Bạch Bì mấp máy, nói một câu.

Hai con hoàng tiên kia thì phát ra tiếng chi chi, hai con ngươi láo liên lượn vòng càng nhanh hơn.

Mạnh Hân Thư run rẩy một phát, ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt mọc đầy lông nhung xanh đỏ, thì lại nhìn sang Trần mù.

“Được, mẹ giết chết nó.”

Lòng tôi càng ớn lạnh không thôi, cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao Từ Bạch Bì và hoàng tiên tụ lại với nhau, lại khủng khiếp đến thế rồi.

Bọn chúng không chỉ đánh rắm hạn chết hoạt động, mê hoặc ý thức của người sống.

Mà hoàng bì tử già thành tinh, còn có thể che mắt người!

Không, đây không chỉ là che mắt người, thứ bọn chúng che còn là mắt của huyết sát cơ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận