Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 184: HUYỆT NGUỒN TRẤN XÁC



Cốt Khâu Lũng, chi Cương Phụ, nơi tụ khí.

Vỏn vẹn gần chục chữ, nhưng bao hàm một ý nghĩa cực lớn trong đó.

Khâu Lũng ở trong câu này, chỉ phần đất xương cốt nơi núi cao, là nơi âm khí tụ hội của núi lớn!

Cũng là chỗ dựng phần lập mộ!

Nơi âm khí hội tụ, đương nhiên sẽ khiến hắc sát xác biến! Bất kể là loại âm khí nào, cũng đều chỉ có một kết quả duy nhất.

Còn chi Cương Phụ, là chỉ phần đất nơi triền núi, cũng là xương sống của rồng, chỗ khí long dương mạnh nhất!

Vừa hay ở cùng một nơi với Khâu Lũng.

Khâu Lũng ở trên, báo hiệu hình dạng của mộ, Cương Phụ ở dưới, báo hiệu huyệt nguồn.

Nghĩa của nơi tụ khí, thì là đây là nơi tàng phong nạp khí.

Nếu như xác chết bày ở đây, chắc chắn sẽ có long mạch nuôi xác âm, khiến nó trở thành xác sát khủng khiếp nhất trong phạm vi trăm dặm quanh đây!

Nhưng nếu chôn xuống dưới đất, dựng mộ bên trên, trong quá trình âm dương giao hòa, ngược lại sẽ thành để phúc cho gia tộc.

Suy nghĩ chỉ diễn ra trong chớp mắt, tôi nhanh chóng bước đến bên cạnh túi đựng xác, một phát rút trảm quỷ đao ở trên túi ra!

Dựng thẳng đao lên trên xương ngực của Vương Tiểu Yến.

Miễn cưỡng có thể trấn áp việc hóa sát của cô ta.

Tôi hạ giọng gọi một tiếng Tiểu Hắc!

Ngao sói sủa nhỏ một tiếng, vồ thẳng lên trên xác chết của Lâm Minh, lưỡi liếm mạnh một phát lên trên đám lông đen kia.

Tiếng xèo xèo vang lên, từng mảng lớn lông đen giống như tuyết tan, biến mất không thấy nữa...

Trong lòng tôi vui mừng, ngao sói quả nhiên vô cùng thông minh, tôi chỉ nói một câu, làm một động tác, nó đã biết cần phải làm gì!

Phùng Chí Vinh với mấy người còn lại nhà họ Phùng nhìn đần người luôn.

Không đợi bọn họ nói gì, tôi liền giơ luôn tay trái lên, chỉ vào chỗ đá núi gồ lên kia, nói từng câu từng chữ: “Bên dưới xương sống của rồng, là nơi trấn xác, đào một cái hố nông, nửa mét là được! Tốc độ phải nhanh, tôi với Tiểu Hắc không trấn lâu được đâu! Táng vào trong, thì phiền phức sẽ được giải quyết! Chỗ này cũng sẽ trở thành nơi nhà họ Phùng chuyển âm trạch qua!”

Ánh mắt Phùng Chí Vinh run lên, lập tức nghiêng đầu hạ lệnh.

“Đào!”

Những người còn lại lập tức bắt đầu động tay đào đất!

Lúc trước Phùng Chí Vinh đã dặn dò chuẩn bị sẵn, tất cả mọi người đều có đem theo xẻng, tám người cùng hành động.

Mấy phút sau, đã có hai cái hố nông với độ sâu nửa mét nằm song song với nhau.

Tôi xách bộ xương của Vương Tiểu Yến ra trước, đặt vào trong cái hố nông.

Giây phút đó, bản thân cô ta vẫn còn hơn một nửa phần xương màu đen xì, trong chớp mắt đã trở nên trắng như ngọc!

Ánh trăng chiếu lên trên, đã chẳng còn một chút màu trắng nhởn nào của xương cốt, ngược lại cho người ta một cảm giác đẹp lộng lẫy.

Thái độ của tôi vẫn cực kì nghiêm trọng, không dám thả lỏng nửa phân.

Đồng thời với việc dặn dò bọn họ bắt đầu lấp đất, cũng đem xác chết của Lâm Minh đặt vào cái hố nông còn lại.

Cú liếm ban nãy của ngao sói, chỉ làm cho lớp lông đen trên mặt Lâm Minh tiêu tan, còn trên người vẫn nguyên như cũ không thay đổi.

Hắn đã ở trên ranh giới hóa sát bật xác, móng tay đã dài đến hai thốn, đen xì khác thường.

Lúc này sau khi vào trong cái hố nông kia, đám lông đen đó vẫn không hề tiêu đi...

Ngược lại từ từ chuyển sang màu vàng cám, hơn nữa bên trên lớp lông đen, lờ mờ có dấu hiệu mọc tản ra.

Đồng tử mắt tôi co mạnh, kỳ thực bây giờ tôi cũng chẳng biết việc này báo hiệu cho điều gì...

Chỉ có điều cúi đầu xuống nhìn Định la bàn, kim chỉ vẫn cứ nổi lên như sắp nhảy ra khỏi la bàn.

Như thế đại biểu cho việc âm khí không hề bị ảnh hưởng, vẫn là bảo địa huyệt nguồn nơi tàng phong nạp khí!

“Lấp đất đi.”

Tôi bảo với bọn họ.

Theo động tác vung xẻng, hai ngôi mộ thấp đã xuất hiện ở dưới phần núi đá.

Trong lòng tôi cũng chắc chắn hơn không ít, lau bỏ mồ hôi trên trán, cũng cảm thấy chân có hơi bủn rủn.

Lùi dựa một chút ra sau, ngồi xuống đất.

Thấy tôi ngồi xuống xong, những người khác cũng ngồi bệt ra đất, thở hồng hộc.

Phùng Chí Vinh thất thểu bước đến bên cạnh tôi, ông ta ngẩn người nhìn ngôi mộ thấp, không chắc chắn nói: “La tiên sinh, như thế này là không sao rồi chứ?”

Tôi gật gật đầu, thở hắt ra một hơi dài.

“Đây là huyệt nguồn, nơi sinh khí hội tụ lưu động, đợi về rồi tôi sẽ nói với ông, đâu là nơi tử khí hội tụ, tránh những chỗ đó ra, người nhà họ Phùng muốn táng vào nơi nào trên ngọn núi này cũng được, đều là nơi đất lành cả.”

“Đương nhiên, nếu có người mất, vẫn cần xem năm tháng để hạ táng, nếu không sẽ dễ xảy ra chuyện, Bạch Hổ trộm xác, vẫn chưa phải là bố cục phong thủy hung dữ nhất.”

Sắc mặt Phùng Chí Vinh lại thay đổi, ông ta há mồm.

Chưa đợi ông ta nói, tôi lại bảo: “Không cần lo lắng Lý Đức Hiền sẽ giở trò gì đến khu táng địa, lão không dám, muốn phá hoại phong thủy ở đây, lão sẽ phải đào mồ của Vương Tiểu Yến và Lâm Minh lên, bởi vì bọn họ nằm ở huyệt nguồn.”

“Mà hai xác chết này, lại là hắc sát chuẩn bị bật xác! Lão không dám đến đào.”

“Tới lúc đó bật xác ở nơi long khí hội tụ thế này, bất kể Lý Đức Hiền có giỏi bằng trời, cũng phải chết ở đây.”

Phùng Chí Vinh cũng ngồi bệt xuống đất, thở dốc từng đợt, lồng ngực phập phồng lên xuống.

“Tôi sẽ ra lệnh bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm ra Lý Đức Hiền, nó bắt buộc phải chịu đựng mọi hậu quả mà nó gây ra cho nhà họ Phùng tôi ngày hôm nay.” Phùng Chí Vinh gằn từng chữ.

Mí mắt tôi hơi giật một cái, không tiếp lời.

Nhưng lại đang nghĩ, sau này cần phải thận trọng thế nào.

Và còn, nếu nhà họ Phùng tìm ra Lý Đức Hiền xong, thì nên đối phó với lão thế nào!

Nghỉ ngơi chừng hơn nửa tiếng, thể lực hồi phục không ít.

E rằng chuyện này cũng có liên quan đến việc đây là nơi tàng phong nạp khí, tôi còn cảm giác thân thể căng tràn thêm rất nhiều.

Những người kia nhà họ Phùng, hoặc là hút thuốc, hoặc là túm tụm lại thảo luận việc Phùng Bưu và Phùng Cương ban nãy chết không đáng, còn xém chút nữa hại cả mọi người, vẻ vô cùng khinh bỉ.

Tôi lo lắng cho sự an nguy của Trần mù, đứng dậy, phủi bỏ bụi đất trên người.

Hít sâu một hơi nói: “Phùng gia chủ, cứ xuống núi đã, chắc không sao rồi.”

“Tôi phải qua viện xem chú Trần, những thứ khác không cần gấp, ông bắt buộc phải chuyển những hài cốt khác trong khu mộ viên nhà họ Phùng qua đây trước.”

Phùng Chí Vinh cũng trịnh trọng gật gật đầu.

Ngao sói vốn đang nằm bò trên phần núi đá, lúc này cũng nhảy xuống, đi về hướng chân núi.

Lúc này bên cạnh chúng tôi không còn xác chết, sương mù bị đường âm kéo lại cũng đã tan đi từ lâu.

Đi được tầm một đoạn, tới gần chỗ ban nãy Phùng Cương rơi xuống núi.

Ở trong lùm cây bên đường, có một gã đàn ông đô con ở đó.

Gã ngồi trên mắt đất, có cành cây đâm cả vào trong da thịt, nhưng không hề động đậy.

Cúi đầu, trong miệng còn ngậm một chiếc tẩu thuốc bằng ngọc.

Ánh trăng chiếu lên trên người gã, nhưng lại không hề có bóng...

Tim tôi đập điên cuồng, còn lạnh toát cả người.

Cũng có người sợ hét cả lên.

“Anh ta chết rồi, không được đụng vào, đừng có rước họa vào thân.” Tôi dặn một câu.

Ánh mắt của Phùng Chí Vinh sầm xuống nhìn chằm chằm vào gã hồi lâu, sau đó mới theo chúng tôi bước xuống núi.

Xuống núi cũng mất thời gian hơn nửa nửa tiếng đồng hồ...

Xác chết của Phùng Cương, vừa vặn rơi tại vị trí chân núi, chân tay gần như đều vặn vẹo hết cả ra.

Mí mắt Phùng Chí Vinh giật điên cuồng, nhưng cũng chỉ thở dài một tiếng: “La tiên sinh, sau này chắc có thể tìm Trần tiên sinh đến đưa xác chết về chứ? Dù gì đây cũng sẽ là nơi xây mộ tổ của nhà họ Phùng...”

Tôi lắc lắc đầu, nói tốt nhất là đừng đụng vào, lập mộ ở ngay vị trí đó, rồi cho người nhà đến lễ, bọn họ chết ở đây là có nguyên nhân, đưa về, cũng sợ sẽ thành quỷ gây loạn.

Phùng Chí Vinh nghe vậy mới không nói gì khác.

Sau khi lên xe, liền đi ngay về phía bệnh viện.

Đợi lúc chúng tôi tới viện, đã hơn ba giờ sáng rồi.

Nhân viên y tế đều bị ngao sói dọa cho không nhẹ, có điều bởi vì chúng tôi do nhà họ Phùng đưa tới, nên cũng chẳng dám nói gì nhiều.

Phùng Chí Vinh đi xử lý công việc, Phùng Khuất thì đưa tôi tới phòng bệnh của Trần mù.

Trần mù đã rời khỏi phòng cấp cứu từ lâu, vẫn đang hôn mê trong phòng bệnh, chưa tỉnh lại.

Tôi vừa tới cửa phòng bệnh, đã liền nhìn thấy ở chỗ cửa sổ cạnh giường bệnh có một người đang ngồi.

Lão quay lưng về phía tôi, cái đầu trọc bóng nhoáng không sợi tóc.

Dưới ánh đèn, làn da cũng trắng khác thường.

Trong phòng bệnh khói thuốc lượn lờ, rõ ràng là do lão đang hút.

“Lão mù, ông phải trụ vững nhé, đừng để thành lần trước không chết dưới sông Dương, còn lần này thì lại bỏ mạng.”

“Với lại, cũng đừng có chết trong viện, cái mạng này của ông, chết ở đây đúng là chẳng ra làm sao cả.”

“Ông chẳng phải cứ tâm niệm mãi, phải móc được tiền từ túi tôi đi xây triều dương trạch à? Nếu ông mà không chết, thì cái nhà này tôi xây!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận