Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1179: THANH TẨY MÔN TỘC TANG SỰ QUA

Nó không hề làm tôi bị thương, đồng thời cũng không gây ra thêm thương tích cho Dương Thanh Sơn.

Trái lại là Liễu Doanh Nguyên, sau khi y dùng Khởi thổ chú ra xong, ngược lại trông rũ xuống không ít.

Rõ ràng là thương tích tướng quẻ gây ra cho y rất lớn, y cưỡng chế chống đỡ, đồng thời còn định giết tôi, liền tạo thành tiêu hao càng lớn hơn đối với y!

Dẫn đến việc Liễu Doanh Nguyên không chỉ bán thân bất toại, mà nửa thân trên của y đều đã còng cả xuống. Lông vũ vốn đang dựng nửa trên mặt, trong nháy mắt đều đã tiêu tan không ít...

Liễu Doanh Nguyên mọc ra lông vũ mịn, đích thị là có bộ phận hình dạng của vũ hóa, Thiện thi thì toàn thân mọc đầy lông vũ mịn màu trắng, một phát liền có thể nhận rõ, hình tượng của Ác thi thì càng dễ phân biệt hơn.

Liễu Doanh Nguyên thân là Thanh thi đạo, cái hơi thở quanh năm không trút xuống được đó, lại cộng thêm sinh khí nơi này không thua kém Phị Phát Quỷ, nên mới mọc ra lông vũ mịn.

Nhưng y không phải là Thiện thi vũ hóa hoàn chỉnh, lông vũ mịn chỉ che phủ bộ phận khuôn mặt.

Một ngày nào đó, y chắc chắn sẽ trở thành Thiện thi vũ hóa từ đầu đến chân, đồng thời hình thành Thi đan.

Nếu như y trở thành Thiện thi vũ hóa hoàn chỉnh, lại cộng thêm Thanh thi đạo, chúng tôi tuyệt đối không thể nào là đối thủ của y.

Chỉ là bây giờ, y còn chưa đạt tới cấp độ đó, tôi mới có cơ hội dùng phương thức lời ra quẻ thành khiến y bị thương!

Mới có thể có khả năng tính toán y!

Lúc này Liễu Doanh Nguyên dưới ánh hưởng của lời ra quẻ thành đã bán thân bất toại, tinh khí càng xìu đi. Điều này vừa hay đạt thành kết quả mà tôi muốn, thậm chí biểu hiện này của y hiện giờ, còn yếu ớt hơn nhiều so với giả thiết của tôi!

Tất cả những chuyện này đều phát sinh trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi.

Dương Thanh Sơn lúc này đã chặn được cuốc vàng, không còn tý chút sức lực nào, tôi cũng đang trong trạng thái bị quật ngược, tinh thần càng rũ rượi hơn.

Ngụm máu đó tuy đã bị tôi ép xuống không tiếp tục trào lên phun ra.

Có điều bởi sự áp chế ở mức độ này, ngược lại khiến hai mắt tôi cảm thấy bỏng rát, hai tai thấy nóng bỏng, thậm chí trong mũi cũng có một thứ dịch thể bỏng giãy đang chảy.

Lờ mờ, tôi phát giác bản thân dường như thất khướu đang chảy máu...

Bởi vì cho dù là khóe miệng, đều nếm thấy một chút mùi vị tanh mặn.

Tay của tôi đang ấn Kim toán bàn, nhưng đã không còn ý chí mạnh như vừa nãy nữa.

Mà Kim toán bàn cũng không tiếp tục rung lắc, đây dường như cũng là bởi Liễu Doanh Nguyên lúc này ủ rũ suy sụp.

Liễu Tam Nguyên lúc này, mũ đạo sĩ trên đầu xộc xà xộc xệch, mạng che bị hất sang một bên, khuôn mặt ông ta càng gầy tóp hơn, làn da dính sát lên xương cốt.

Thậm chí nhìn từ trên mặt ông ta, cả người ông ta, máu thịt toàn thân trên dưới đều hoàn toàn tiêu biến, như toàn bộ đều bị Tống thần pháp vắt kiệt, lại giống như bởi vì ông ta xả máu tim, khiến chút sinh khí còn sót của bản thân, toàn bộ đều tiêu hao cạn kiệt.

Nhưng, ông ta lại không bởi vậy mà rũ rượi ngã xuống.

Tuy ông ta hiện giờ không chỉ bề ngoài, mà thậm chí là tất cả thực chất bên trong đều đã đến mức độ đèn khô dầu cạn, nhưng lưng của ông ta, vẫn cứ thẳng đứng!

Hơn nữa cây phất trần đó đã không còn đè trên ngực ông ta nữa, mà được giơ ngang trước ngực!

Diện mạo của ông ta đã là người sắp chết, nhưng khí thế của ông ta, lại không hề yếu đi nửa phân.

Tấm lưng thẳng đứng như thông xanh, đôi mắt như giếng sâu không gợn sóng, biểu cảm bình thản mặc nhiên.

Lúc này, tất cả sự chú ý của ông ta, toàn bộ đều được ý chí cưỡng chế gắng gượng, tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn Liễu Doanh Nguyên.

Máu tươi nhuộm trên phất trần đỏ tươi vô cùng, sợi phất trần càng như nặng trình trịch, dường như sẽ nhỏ máu bất cứ lúc nào.

Môi Liễu Tam Nguyên mấp máy, lẩm nhẩm nói: “Tiền bối, người cứng đầu cố chấp, Tam Nguyên, bèn thay người chấn chỉnh con đường của nhà họ Liễu! Tam Nguyên mạo phạm, đạo phù này tiễn người yên nghỉ. Để tạ tội, Tam Nguyên cùng người lên đường!”

Lại giây tiếp theo, cơ thể Liễu Tam Nguyên đột ngột lao lên trước một phát! Cả người bộc phát ra một thứ khí thế không thể chống đỡ, thân hình của ông ta gần như đều hình thành một vệt tàn ảnh!

Trong nháy mắt, Liễu Tam Nguyên bèn tới trước mặt Liễu Doanh Nguyên!

Mà giờ này phút này, Liễu Doanh Nguyên vẫn cứ bán thân bất toại, còn đang nằm trong sự trói buộc của lời ra quẻ thành!

Liễu Doanh Nguyên vẻ mặt nanh ác, đôi mắt oán hận giận dữ nhìn Liễu Tam Nguyên, khản giọng gào lên: “Liễu Tam Nguyên, tộc Khương và nhà họ Liễu vốn là bình đẳng, sống dựa vào nhau!”

“Đường đường đạo sĩ nhà họ Liễu, há có thể bị kẻ khác nô dịch!”

Tiếng gào này của y, lại hoàn toàn không ảnh hưởng đến hành động của Liễu Tam Nguyên!

Hai cánh tay gầy khô như que củi của Liễu Tam Nguyên, vụt vung ra phía trước, một vệt máu bèn rơi lên giữa tâm mày của Liễu Tam Nguyên, kéo ra một vệt ấn ký!

Tôi vốn tưởng rằng Liễu Tam Nguyên sẽ dùng Áp trấn thần chú hoàn chỉnh.

Nhưng phù soạn của ông ta, hóa ra cũng là loại tôi chưa từng nhìn thấy nghe thấy!

“Tay cầm phất trần nhuốm đẫm máu, đạo sĩ tới điếu vong lên trời, môn tộc thanh tẩy tang sự qua, tang sự đi rồi hưng vạn đại!”

“Dùng mạng đẩy phù vang dồn dập, dưới nhà Trung Môn đại cát hưng, trước mặt Tam Thanh là công đức, tử tôn hậu bối xuất hiền tài!” Chú pháp này càng giống như là chú thệ.

Hơn nữa nội dung bên trong, lại giống như đạo sĩ chuyên dùng để thanh tẩy môn tộc, chứ không phải là dùng trên thân những người khác.

Tiếng nói của Liễu Tam Nguyên chắc nịch dữ dội, cho dù là đến câu cuối cùng, đều vẫn khí thế bừng bừng, không xuất hiện tý chút thế lụi bại nào!

Hơn nữa tốc độ tay của ông ta nhanh như cắt, phác họa ra một đạo phù văn phức tạp đến cực điểm!

Mà vào giây phút ông ta dứt lời, cả người ông ta bèn bất động không nhúc nhích, hoàn hoàn giữ nguyên một tư thế cứng đờ.

Thân thể chúi nghiêng trước mặt Liễu Doanh Nguyên, hai tay giữ phất trần, giơ ngang ở phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận