Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 822: BỐ TRÍ MAI PHỤC

Chúng tôi biết được là Viên Hóa Thiệu không có con cái, đồ đệ, thậm chí không có dự định thu đồ đệ.

Nhưng bây giờ xem ra, e rằng chưa chắc đã phải vậy.

Y biên soạn Viên thị Âm dương thuật, không chỉ là thu thập lượng lớn thuật pháp bàng môn tả đạo, mà thậm chí trong câu chữ, còn điểm ra chỗ thiếu sót của Âm dương tiên sinh từ cổ tới nay, hơn nữa y còn bổ sung đầy đủ cho nó.

Tôi không phủ nhận nổi, phương pháp bổ khuyết kiểu này của y đích thực có tác dụng, nhưng cũng phá hỏng bản chất của Âm dương tiên sinh.

Càng quan trọng hơn là, kiểu tâm thái mà y toát ra ngoài đó theo như lý giải của tôi, chắc là y muốn khiến Âm dương thuật, cùng với các loại thuật pháp mà y thu thập hoặc cướp đoạt về đều hòa làm một thể, khiến bản thân trở thành một Âm dương tiên sinh chưa từng có trong lịch sử, sau đó lại đem nó tiếp tục truyền lại!

Tới lúc đó sợ rằng sẽ không còn là phủ đệ hầu hạ Âm dương tiên sinh Xuất hắc nữa, mà là Xuất mã Xuất hắc, thậm chí là Âm dương tiên sinh Xuất đạo Viên Hóa Thiệu, càng đáng sợ hơn nữa là, y còn học các dạng tà thuật, những thứ này nếu nằm trong tay kẻ ác, sẽ chỉ khiến sinh linh lầm than.

Âm dương tiên sinh vì nhân thế, nhưng tất cả những gì Viên Hóa Thiệu làm đều vì bản thân, y thậm chí hy vọng bản thân có thể được đồ tử đồ tôn hậu thế nhìn nhận như Thánh nhân.

Buông tay ra, tôi vứt tờ giấy tàn đó về lại trong chậu lửa.

Cạnh bàn còn có diêm, tôi đưa tay lấy bao diêm lên, quẹt đánh “xoẹt!” một phát, cúi người châm cháy thứ giấy tàn sót lại trong chậu lửa, ngọn lửa màu đỏ lặng lẽ cháy lên.

Trước khi xảy ra chuyện, Viên Hóa Thiệu nhất định vẫn đang thu thập viết cuốn Viên thị Âm dương thuật, hơn nữa mỗi biên tập ghi chép xong một trang, liền đem bản gốc của trang trước đó đốt bỏ, chỉ có điều thuật pháp trộm thọ, và cả thuật pháp hình nhân không biết tại sao, bản gốc lại nằm trong tay lão già trộm thọ đó.

Hay là, thứ mà tôi cho rằng là bản gốc, thực chất là bản sao? Chỉ có điều thời gian lâu rồi nên nhìn trông giống như bản gốc?

Chỉ là không biết, thứ trong thay lão già trộm thọ đó, có phải chỉ có thuật hình nhân và thuật pháp trộm thọ không, liệu còn có tà thuật nào khác không...

Điều duy nhất tôi cảm thấy may mắn hiện giờ là, Trương Nhĩ không vào được trong đây, nếu như lão lấy được quyển sách này, thì đúng là quá đáng sợ.

Ngọn lửa trong chậu lửa hơi hơi lắc lư, trong tay tôi nâng cuốn Viên thị Âm dương thuật này, nội tâm do dự không quyết.

Tôi muốn xé thuật pháp trộm thọ xuống, cùng với Châm nến người và phương pháp thuần hóa Ngũ gia tiên vứt vào trong chậu lửa đốt quách cho rồi, bao gồm cả những tà thuật kia, đều không để lại chút nào.

Chỉ có điều nhìn sơ một lượt, hiểu được sự khủng khiếp và tà ác của những tà thuật này, ngộ nhỡ Trương Nhĩ biết càng nhiều hơn một chút, thì chúng tôi căn bản không khống chế nổi, thứ duy nhất tôi có thể khẳng định lão không biết, cũng chỉ là Âm dương thuật mà thôi.

Nếu như có những thứ này, ngược lại sẽ có cách khắc chế Trương Nhĩ.

Nhưng cũng có một điều kiện tiền đề, là phải có người đi học...

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi ngồi luôn xuống trước bàn, từng trang từng trang, chú ý cẩn thận xé tất cả toàn bộ tà thuật không liên quan đến phong thủy xuống, hơn nữa gấp gọn lại, cất lên trên người mình.

Thậm chí những thứ này, tôi không dám nói với bất cứ người nào, Lưu Văn Tam, Trần mù, Liễu Dục Chú... Bất cứ ai tôi đều không dám nói.

Con người đều có dục vọng, con người cũng đều có lòng ích kỷ, khó bảo đảm được sẽ không có người bị lòng ích kỷ kích động, vừa hay thứ tà thuật này có tác dụng, liền nảy sinh ý đồ xấu.

Tôi dự định tìm Dương Thanh Sơn, xem xem hắn thấy thế nào.

Cuối cùng quyển Viên thị Âm dương thuật này, liền chỉ còn lại non nửa, trong đó phần liên quan đến thuật phong thủy, đại bộ phận đều là Tiên thiên thập lục quẻ.

Còn về Dương thuật, thì không giống với Kim toán bàn và Kim tiền hào, mà là một dạng thuật bói khác, tên là Huyền giáp Lục thập tứ Thiên toán.

Chỉ có điều, thứ Dương thuật này thì lại chưa ghi chép hết, chỉ có chút mở đầu, phía sau đều vẫn còn trống trơn...

Nghĩ lại một chút, chắc là Viên Hóa Thiệu thời gian gần đây mới viết đến đây, vừa hay lại vướng đấu với chúng tôi, y còn chưa kịp ghi chép toàn bộ, thì đã đem nó theo xuống dưới đất rồi.

Có điều tôi cũng chẳng thấy đáng tiếc, Dương thuật của Viên Hóa Thiệu chắc chắn không yếu, nhưng tôi lấy được cũng chẳng có tác dụng.

Ngộ nhỡ bởi thế mà xảy ra chuyện gì, thì mới là lợi bất cập hại.

Kỳ thực tôi bây giờ đã có thể rời đi, có ghi chép của Tiên thiên Thập lục quẻ này, đã không cần đi xem Trạch nguyên Tiên tiên Thập lục quẻ ở khu Tiền viện đó nữa.

Nhưng tôi không hề đi thẳng luôn, nguyên nhân rất đơn giản, tôi sợ Trương Nhĩ còn quay lại, khu nhà trạch này, lão từng tới một lần, lần sau lúc lão lại tới nữa, khả năng sẽ nắm phần chắc có thể vào trong khu nhà.

Tôi phải sửa đổi nhà trạch trong đây trước, không thể để Trương Nhĩ lại vào trong được, hơn nữa lúc tôi đi, còn sẽ đem theo tất cả những thứ hữu dụng có thể đem đi trong Viên Hóa Thiệu tiên phủ!

Những thứ trấn ở trong Tiền viện tôi không cách gì đem đi, nhưng cũng sẽ không tiếp tục cho Trương Nhĩ cơ hội động tới.

Tôi nhìn thời gian một cái, lúc này khoảng tầm hơn chín giờ sáng, trong bụng đã sớm trống rỗng từ lâu.

Cất quyển sách đi, tôi lại qua những gian phòng khác kiểm tra một lượt, trong nhà bếp của khu nhà trạch này, cũng đồ đạc đầy đủ.

Nhìn từ những bố trí sắp xếp ở đây, Viên Hóa Thiệu không hề bài xích các sự vật mới mẻ, nhà trạch cổ kính, nhưng trong nhà bếp đồ vật hiện đại hóa cũng không ít.

Trong đây không chỉ gạo mì dầu muối đều có, mà còn tích trữ rất nhiều rau củ thịt thà.

Y dù gì cũng là người sống, có thể trộm thọ, nhưng không đại biểu có thể không ăn cơm, ngũ cốc đương nhiên là bắt buộc.

Tôi bật bếp, nhanh chóng nấu một chút đồ ăn đơn giản, tế đầy miếu ngũ tạng xong, liền ngồi ở đình nghỉ trong vườn đọc sách.

Có câu nói gọi là trong núi không năm tháng, đặc biệt là khi để tâm tư hoàn toàn chìm đắm trong thuật Phong thủy, tôi không những học mười sáu quẻ này, thậm chí tôi còn trực tiếp suy diễn ở trong đầu óc, thử nghiệm dung hòa thuật phong thủy của Địa tướng Kham dư.

Địa tướng Kham dư mang thuật phong thủy trong thiên hạ phân loại, rồi đúc rút tinh hoa trong đó.

Còn Tiên thiên Thập lục quẻ, thì đem bản thân Tiên thiên bát quẻ và Hậu thiên bát quẻ suy diễn đến cực điểm.

Ít nhất nhìn thuật phong thủy này, tôi không thấy rằng Viên Hóa Thiệu cần thiết phải đi cướp tất cả mọi thứ của Lý Âm Dương, giải thích duy nhất, đó chính là mệnh số cùng với Dương toán của Lý Âm Dương, ngoài ra bèn là vẻ đẹp của Hà Trĩ...

Cổ nhân nói yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân, câu nói này không sai.

Thời gian trôi qua, nhoáng cái bèn là trọn vẹn ba ngày, thuật phong thủy khác đường cùng đích, mười sáu quẻ này tôi đã ghi nhớ kỹ trong tâm, hơn nữa đại bộ phận đều đã có thể hiểu thấu và tiến hành vận dụng.

Trước khi rời khỏi Hậu viện, tôi tìm từ trong thư phòng ra một cái rương, thu dọn di vật còn lại của Viên Hóa Thiệu.

Tôi lại tìm ra một cái la bàn, số tầng ít hơn so với Định la bàn và Dương Công Bàn, nhưng chế tác lại rất tinh xảo và cổ kính.

Đồng thời tôi cũng đem bút và nghiên mực của Viên Hóa Thiệu đi, tuy tôi không biết chúng tên gọi là gì, nhưng chắc chắn là không kém.

Ngoài ra, Viên Hóa Thiệu còn sưu tầm cất giữ rất nhiều phù soạn, thậm chí còn có cả pháp khí của đạo sĩ.

Còn về những pháp khí đó, tôi liền rõ nguồn gốc của nó, chắc chắn là của Liễu Hóa Yên.

Viên Hóa Thiệu muốn đạt được mục đích Xuất đạo từ trên người Liễu Hóa Yên, nhưng Liễu Hóa Yên lại không theo cùng một giuộc với y, thà chết cũng không để y đạt được ý muốn.

Tất cả mọi thứ đều thu xếp hết xong, tôi cõng cái rương lên lưng, trước khi ra khỏi Hậu viên, tôi lợi dụng tiền tuế, từ trong Hậu viện liền bắt đầu bố trí, dùng Địa tướng Kham dư kết hợp với Tiên thiên Thập lục quẻ, bố trí một trận pháp phong thủy, đồng thời kéo dài trận pháp này ra đến ngoài cổng.

Tôi còn vẽ Trấn sát phù, cùng với Áp trấn thần chú ở một số vị trí góc trận sai.

Trương Nhĩ tâm có tà niệm, phù này tôi dùng Bút Địa Chi, thậm chí còn dùng một ít máu của mình.

Lão nếu tùy tiện chạm vào, nhất định sẽ lỗ nặng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận