Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 263: TÔI MUỐN NGHIÊN MỰC VÀ BÚT

Trương Nhĩ biết ông nội tôi, hơn nữa còn có vài phần kính trọng ông, khiến lòng tôi yên tâm vài phần. Chỉ có điều những lời phía sau của lão, lại khiến tôi ngượng ngập cười khổ.

Chỉ đáp lời một câu, nói tôi bây giờ học nghề còn chưa tinh thông, trước đây cũng từng mặc Đường phục rồi, có điều khiến ông nội tôi mất mặt. Vậy nên thôi đợi sau này có bản lĩnh thật sự rồi, thì mới lại dùng đến danh hiệu của ông nội.

Trương Nhĩ lại đột nhiên chằm chằm nhìn tôi, trong mắt có vẻ nghĩ ngợi.

Một lát sau lão nói: “Tôi nghe Phùng gia chủ nói, cậu cần làm nhái la bàn? Là Định la bàn của Âm thuật tiên sinh à?” Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng thời lấy cả Định la bàn và la bàn nhái ra.

Bản thân tôi thì không muốn lấy Định la bàn ra, đối với phong thủy sư mà nói thì đây là bảo vật.

Nhưng có một câu nói là dùng người không nghi ngờ, người nghi ngờ thì không dùng.

Huống hồ trên la bàn nhái đã có vết nứt, tôi cũng sợ sẽ có vấn đề.

Lập tức, thần sắc của Trương Nhĩ cũng trịnh trọng hơn rất nhiều, đôi tay vững vàng đỡ lấy Định la bàn, sau đó mới một tay giữ Định la bàn, tay còn lại đỡ lấy la bàn nhái.

Định la bàn đặt trong bàn tay lão, kim chỉ dần dần có thay đổi.

Còn la bàn nhái thì đờ đẫn hơn rất nhiều, hơn nữa Định la bàn có tận mấy chục tầng, từ bát quái diễn biến thành các kiểu phong thủy, la bàn nhái thì chỉ có ba tầng đơn giản.

Phải tới tận mấy phút sau, đầu mày Trương Nhĩ hơi rung lên hai phát, sau đó mới nói: “Định la bàn này, là chiếc có nhiều tầng nhất, toàn vẹn nhất mà tôi từng thấy, không hổ là vật trong tay của Âm thuật tiên sinh. Từng có lời đồn, Âm thuật tiên sinh và Thiết khẩu Kim toán là đồng môn, bọn họ học là Âm Dương thuật, cuối cùng lại ai đi đường nấy, Âm thuật tiên sinh theo Âm thuật xem việc, Thiết khẩu Kim toán thì làm Dương toán.”

“Chiếc la bàn làm nhái này, khắc tầng thứ nhất Tiên thiên Bát quái bàn, tầng thứ hai Địa mẫu Phiên quái Cửu tinh bàn, tầng thứ ba Nhị thập tứ Thiên tinh bàn, nó là sự chiếu rọi của Bát quái sơ sinh, Địa mẫu và Thiên tinh, lấy tướng Bát quái, có thể dùng để trấn tà.”

“Chỉ tiếc là chất liệu quá kém, đồng tôi không được cao, tuy la bàn điêu khắc tinh xảo, nhưng cũng không chịu nổi vài lần sử dụng, nếu tôi nhìn không nhầm, thì chiếc la bàn này chắc từng trấn qua xác, rồi mới nứt đúng không?”

Tôi gật mạnh đầu, nói đúng, không sai!

“Tôi đã rửa tay gác kiếm được một thời gian rồi, nếu lại ra tay, thì coi như là xuất núi, có điều trước đây tôi từng nhận được sự chỉ điểm của Âm thuật tiên sinh, giúp cháu nội ông ta, cũng không sao.”

“Chiếc la bàn nhái này, tôi có thể khắc, có điều cần thời gian.” Trương Nhĩ vuốt vuốt chòm râu dài nửa ngón tay dưới cằm, rồi mới trả lời.

“Nhanh nhất cần bao lâu? Tôi cần một chiếc dùng gấp.” Tôi lập tức nói.

Trương Nhĩ trầm ngâm mấy giây, ánh mắt của lão càng thâm sâu, đột nhiên nói: “Ban nãy Phùng gia chủ nói với tôi một số tình hình liên quan đến sông Dương, bản thân tôi cũng định đi qua xem xem. Sông Dương có ngàn xác chết, một chiếc la bàn nhái, sợ là chẳng tác dụng gì mấy nhỉ?”

Tôi do dự một chút, nghĩ tới cái xác nữ bụng chửa kia, trong lòng lại phát hãi, đồng thời cũng cảm thấy có chút quay cuồng.

Đó hoàn toàn là cảm ứng từ trong vô tận.

Tôi ngay lập tức liền cảm thấy, tai họa và mệnh số của tôi, khả năng có quan hệ không nhỏ với cái xác nữ này.

Cũng vào lúc này, Trương Nhĩ đột ngột đem hai chiếc la bàn đặt cả lên trên bàn bên cạnh.

Tốc độ của lão rất nhanh, một tay một phát bóp lấy xương hàm dưới của tôi!

Tay trái thì dùng ngón cái và ngón áp út phân biệt ấn lấy vị trí huyệt thái dương của tôi.

Lão không còn vẻ chững chạc ban nãy nữa, đầu mày nhíu chặt lại.

“Khí xanh vào nhân trung, bảy ngày nhất định chết.”

“Ấn đường chóp mũi hai má đen, tướng này khó sống qua ba ngày!”

“Xương Dịch mã của cậu rớt xuống, vốn là tướng người chết đột tử, nhưng lại có khí âm dương trợ đỡ sắc mặt.”

“Phùng gia chủ ban nãy còn nói, tối qua cậu đã gặp nguy hiểm rồi, ban nãy nhìn như không vấn đề gì, giờ đột nhiên lại lộ ra tướng mặt tổn thương, cậu dùng la bàn trấn mệnh rồi?”

Tốc độ nói của Trương Nhĩ rất nhanh, tuy rằng lão nhìn trông đã đến tầm tuổi trên sáu mươi.

Tuổi tác còn lớn hơn so với Trần mù và Lưu Văn Tam.

Nhưng từng lời nói từng hành động, và cả động tác, nhìn lên trông đều rất khỏe mạnh.

Đặc biệt là những lời nói đó của lão, càng khiến trong lòng tôi không ngừng kinh hãi.

Thời gian dài như vậy rồi, tôi ngoài việc gặp Lý Đức Hiền biết thuật phong thủy ra, vẫn chưa từng gặp được người cùng nghề nào khác.

Đương nhiên, Phùng Chí Vinh mời Trương Nhĩ tới đây, thì trình độ phong thủy của lão chắc chắn là không thấp được.

Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ rằng, lão hóa ra còn biết tướng mặt đoán cốt!

Trong giây phút tinh thần tôi hoang mang, lão còn quan sát được sự biến hóa tướng mặt của tôi.

Đương nhiên trước khi lão nói, tôi không hề biết phương pháp dùng Định la bàn tối qua đó của tôi, gọi là trấn mệnh!

Tôi cố nén sự kích động trong lòng, gật gật đầu.

Trương Nhĩ bỏ tay ra, lão nhíu mày nhìn tôi, dường như là đang suy nghĩ.

Tôi cũng đè nén tất cả suy nghĩ xuống, lúc đang định mở mồm, thì Trương Nhĩ bất chợt lại hỏi một câu: “Tướng mặt của cậu, không giống loại trường kỳ, tối qua mới xuất hiện đúng không?”

“Thuật Dương toán không yếu, còn biết dùng Định la bàn trấn mệnh, sốt ruột cần la bàn nhái như thế này, bên cạnh cậu, chắc có một thứ rất dữ đi theo đúng không?”

Phùng Chí Vinh lúc này đã rời khỏi phòng.

Trương Nhĩ cũng nhìn sang đầu bên kia sân, lập tức càng kinh ngạc nói: “Ngao sói của Trần mù? Lão cũng ở đây à?”

Ngao sói không hề cùng tôi vào trong sân, ban nãy tôi đi gấp quá, cũng chẳng chú ý đến nó, lúc này mới theo tôi tới.

Tôi lắc lắc đầu: “Chú Trần bảo Tiểu Hắc theo tôi, chú ấy không có đây.”

Lúc này tư duy của tôi cũng đã hoàn toàn được sắp xếp xong, cũng chẳng dấu giếm Trương Nhĩ, mà trực tiếp kể chuyện của cái xác nữ mang bầu kia với lão, bao gồm nguồn gốc của xác nữ, cùng với hoàn cảnh lần đầu tôi gặp cô ta.

Trong tâm tôi vẫn hơi có chút căng thẳng và kích động, bởi vì cuối cùng cũng gặp được người trong nghề, tuổi tác của Trương Nhĩ lớn hơn tôi, tôi hoàn toàn dựa vào đọc sách tự học, rất nhiều thứ đúng thật là không hiểu.

Thậm chí đến cả sát, cũng đều là biết được từ miệng của Lưu Văn Tam.

Ngoài những kiến thức thuật pháp cố định trong sách ra, đối với rất nhiều thứ, tôi đều coi như là chẳng biết gì cả, đây cũng là lý do một thời gian dài như thế, tôi làm gì cũng rất bị động.

Bởi vì theo lý mà nói, một phong thủy tiên sinh có tiếng tăm có bản lĩnh, chắc chắn phải hiểu biết nhiều hơn so với Lưu Văn Tam và Trần mù.

Rất nhanh, tôi đã đem chuyện của cái xác nữ bụng chửa kia ra kể xong.

Đương nhiên, về tướng mặt của tôi, tôi đến cuối cùng cũng chẳng giấu giếm, thật thà kể lại chuyện tôi bói quẻ cho người ta, hơn nữa còn thay đổi tướng quẻ.

Phùng Chí VInh có biết một số chuyện của Trương Cửu Quái, quan hệ của ông ta và Trương Nhĩ, ông ta chắc sẽ không che giấu.

Cũng may tôi kể rõ ràng, hoặc giả có thể từ chỗ Trương Nhĩ biết được một số thời cơ có thể hóa giải!

Tôi nói hết xong, ánh mắt và sắc mặt của Trương Nhĩ liên tiếp biến hóa tận mấy lần.

Cuối cùng lão lại thở dài một tiếng: “Âm dương thuật vốn không phân nhà, trong đó bèn là Địa tướng Kham dư thuật mà La Trung Lương và Trương Cửu Quái học được, là một mạch tương đối chính thống, những hệ phái khác có rất nhiều đều là không chính thống, hoặc là kế thừa đơn nhất.”

“Năm đó bọn họ đường ai nấy đi, Địa tướng Kham dư cũng tàn lụi dần, kỳ thực là một chuyện đáng tiếc lớn của giới phong thủy, thành phố Nội Dương có thể tụ tập một lượng lớn phong thủy sư, cũng là bởi vì có bọn họ ở đây.”

“Không ngờ là, cậu hóa ra lại đem hai thuật này hợp nhất lại với nhau, tôi cũng coi như cơ duyên trùng hợp mà gặp được cậu.”

“Cậu tuyệt đối không phải người tầm thường, mệnh số cơ duyên cũng đã định như vậy, có điều chỉ nhận được sự kế thừa, mà không có được sự chỉ dạy của Âm thuật tiên sinh và Thiết khẩu Kim toán, cũng coi như đáng tiếc.”

“Tôi thì cũng có thể giúp cậu! Tuy rằng tôi không bằng bọn họ, nhưng mấy chục năm kinh nghiệm này của tôi, đủ để đưa cậu thực sự vào nghề, cũng có thể giúp cậu cùng đối phó với cái xác kia!”

“Có điều, tôi muốn lấy bút và nghiên mực của Âm thuật tiên sinh, làm thù lao! Cậu, đưa không?!”

Cuối cùng, Trương Nhĩ dứt lời, cũng dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn tôi.

Mặt tôi hơi biến sắc, không mở mồm nói nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận