Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 456: CHI TIẾT

Người này, chẳng phải chính là Phùng Lan sao? Ban nãy gã ăn một gậy của tôi, hồn đã bị đánh tan rồi, đương nhiên không động đậy nổi nữa.

Chúng tôi tiến lên trước cẩn thận như thế, mà sao lại quay về đây rồi?

Những “người” âm khí rần rần bên cạnh lần này không hề tản đi, mà vẫn ép sát chúng tôi, gần như là đứng ngay ở dưới bờ ruộng nhòm ngó.

Cũng vào lúc này, Phùng Bảo đột nhiên bất an nói một câu: “La tiên sinh... Từ... Từ tiểu thư đâu mất rồi?”

Rồi vụt quay đầu nhìn ra sau.

Đúng thật, Từ Thi Vũ không thấy đâu nữa!

Phùng Khuất cũng bị dọa không nhẹ, hắn lập cập nói một câu: “Bị... Bị rớt lại rồi?”

Bà cụ già kia bất thình lình mở miệng nói: “Cái con bé đấy trông mơn mởn ra, mày không đưa bọn tao ra ngoài, thì để con bé đấy lại chơi với bọn tao!”

Phùng Bảo tức điên, giơ tay móc luôn tờ trấn sát phù tôi đưa hắn ra.

Tôi lập tức đưa tay ấn lấy tay hắn, hơn nữa tôi còn trợn mắt nhìn hắn một cái, đưa mắt ra hiệu cho hắn.

Trên trán Phùng Bảo toàn là mồ hôi, có điều hắn không làm gì khác nữa, cũng chẳng thốt ra lời nào cả.

“Đi tiếp lên trước. Xem xem chỗ này rốt cục có vấn đề gì, Lý Đức Hiền đang giở trò quỷ gì nữa!” Tôi lại khàn giọng nói một câu.

Lòng tôi cũng càng lo lắng cho tình trạng của Từ Thi Vũ hơn.

Có điều tôi cũng tin tưởng cô ta, cô ta chắc là sẽ không đi phá vỡ những cấm kỵ mà tôi nói, mấy cái thứ ma quỷ lén lút kia chắc không làm hại đến cô ta được.

Chỉ là chúng tôi quyết không thể để bị giam quá lâu được, nếu không có trời biết sẽ còn có biến cố gì nữa.

Bước nhanh lên trước, lại đi khoảng tầm mấy phút nữa, mà những “người” kia vẫn cứ ép sát từng bước!

Đặc biệt là lúc sương mù đậm đặc đến cực điểm, thì “người” càng nhiều hơn nữa, bọn họ toàn bộ đều nhìn chúng tôi một cách u ám lạnh lẽo, dường như đang đợi chúng tôi bước nhầm vậy.

Đột nhiên, bên tai tôi nghe thấy một giọng nói lảnh lót vui tai: “La Thập Lục!”

Tôi vụt khựng lại, đứng yên tại chỗ.

Tiếng gọi này tại sao lại đến từ trong làn sương mù, giống như nằm trong đám “người” này vậy?

Tôi ban đầu còn tưởng mình nghe nhầm, giọng nói này chẳng phải chính là Từ Thi Vũ à?

Giây tiếp theo tôi cũng sốt cả ruột lên, cô ta đúng là bị đám “người” này lôi đi cùng rồi à?

“Đi lên trước.” Tiếng Từ Thi Vũ lại lần nữa vang lên, nghe rõ nét hơn không ít.

Tôi nhíu chặt đầu mày, đồng tử co mạnh, hơi thở cũng đột ngột trở nên gấp gáp.

Bất ngờ từ trong đám người này, thò ra một cánh tay!

Một phát túm lấy cổ tay tôi.

Tôi thất kinh định phản kháng, nhưng lại cảm nhận được một sự ấm áp và mềm mại.

Tay của người chết, thì không thể nào có nhiệt độ được.

Tôi liền không phản kháng nữa, cánh tay này lôi tôi vào trong làn sương mù, gần như lướt qua vai mấy “người” kia!

Vốn tôi còn tưởng mình sẽ dẫm xuống dưới bờ ruộng, đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ bước hụt.

Bởi vì đường bờ ruộng quá dài mảnh, vốn dĩ chúng tôi đi lên trước, bây giờ bị kéo sang bên phải, thì chắc chắn sẽ bị ngã.

Kết quả chân không những không bước hụt, mà ngược lại còn dẫm chắc trên mặt đường.

Sương mù trước mặt, cũng đột ngột tan đi rất nhiều.

Ánh trăng lạnh lẽo cũng sáng rõ hơn không ít, người đứng phía trước đang kéo tay tôi, ngoài từ Thi Vũ ra thì còn ai nữa?

Nhưng những “người” ở xung quanh kia thì lại biến mất không thấy đâu nữa...

Đằng sau là tiếng bước chân gấp gáp, còn cả tiếng thở hồng hộc.

“Thế này... là ra ngoài rồi?” Giọng nói kinh ngạc của Phùng Khuất vang lên.

Chúng tôi đích thực đã ra ngoài rồi...

Trên mặt từ Thi Vũ hơi có chút ửng đỏ, hơi thở cũng hơi có chút gấp gáp, cô ta buông tay tôi ra.

Tôi ngoảnh đầu lại, chằm chằm nhìn con đường dưới chân, sương mù phía sau lưng chúng tôi càng đậm đặc hơn, nhưng những “người” đó không chui ra ngoài theo chúng tôi...

“Từ tiểu thư... Cô đúng là khiến Phùng Khuất tôi mở mang tầm mắt rồi, hóa ra cô cũng biết những thứ này? Giấu nghề kỹ quá...” Phùng Khuất ngoài sự kinh ngạc, còn kèm chút khâm phục.

Từ Thi Vũ mới khẽ nói: “Không, chỗ này, là chuyên dùng để đối phó với mắt của La Thập Lục, cùng với mắt của những người hiểu những chuyện này.”

“Tôi không hiểu, cũng không sợ, người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo.”

Tôi vốn đang suy nghĩ tường tận, tại sao chúng tôi lại vòng về chỗ cũ.

Trong ý thức chủ quan của tôi, chỗ tôi bước ra ngoài lẽ ra là bờ ruộng, nhưng ngược lại là mặt đường vững chắc, kỳ thực tôi cũng đã nghĩ thông một chút rồi.

Cái câu người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo này của Từ Thi Vũ, cũng khiến tôi bừng tỉnh ngộ.

Chiêu này của Lý Đức Hiền, đúng là tinh diệu!

Từ nhà lão Đinh ra, sương mù đậm đặc không dứt, đặc biệt là những “người” Lý Đức Hiền lôi từ phía ngoài lò hỏa thiêu tới.

Trực tiếp tạo ra một cảm giác áp lực cho tôi, ban đầu khi tôi vào nghề, theo Trần mù đi trên đường âm, đúng thật từng gặp không ít tai họa, gây ra phiền phức không nhỏ.

Dẫn đến việc tôi rất dè dặt thận trọng.

Đương nhiên, thận trọng không phải sai, đặc biệt là đối phó với những thứ “quỷ quỷ quái quái” này.

Nhưng Lý Đức Hiền lại lợi dụng đúng điểm này, mới khiến tôi lòng vòng qua lại quanh chỗ này, không bước ra ngoài được.

Đường mà chúng tôi đi, chắc chắn không phải là đường thẳng.

Trong trực giác vô thức của tôi, chúng tôi đích thực là luôn đi thẳng về phía trước.

Những “người” đó vẫn luôn bám theo sau, cộng thêm mặt đường dưới chân, liền khiến tôi không chú ý được, chúng tôi rốt cục là đi thẳng, hay là đi lòng vòng.

Đường bờ ruộng thông suốt bốn phía, chỉ cần tôi tránh né những “người” này, thì nhất định sẽ đi lệch đường, thiết kế của Lý Đức Hiền cũng là như vậy.

Chỉ cần bước sai một lần, thì sẽ có tư duy sai lầm.

Vừa nãy, tiềm thức đang bảo với tôi, đây không phải là ma đưa, Lý Đức Hiền động tay giờ trò với bản thân con đường, có liên quan đến Kỳ môn độn giáp và phương vị Bát quái.

Nghĩ như thế, ngược lại là tôi nghĩ sai, sẽ chỉ xoắn mãi trong con đường mà bản thân đi đang lòng vòng.

Trong đường đi nhất định có phương vị Bát quái, cũng có Kỳ môn độn giáp, nhưng đó cũng chỉ là bố trí để khiến tư duy của tôi càng loạn thêm, căn bản không liên quan gì đến lối ra, lối ra chỉ mang tính che giấu thị giác, cùng với quấy nhiễu ngoại lực.

Cho dù tôi nghĩ nát óc, cũng không thể nào tìm được lối ra.

Từ Thi Vũ ngược lại không biết những thứ này, cô ta chắc là cũng có phát hiện khác.

Nghĩ rõ những điểm này xong, tôi lại ngoảnh đầu lại.

Trong tầm mắt, chỗ không xa bèn nhìn thấy một khu nhà ở.

Đồng ruộng xung quanh cũng rất quen thuộc, chẳng phải chính là khu đất Tý Ngọ Mão Dậu Tứ chính cung mà tôi điểm cho Trần mù sao?

Khu nhà đó, cũng chính là Triều Dương trạch!

“Cảm ơn.” Tôi rất thành khẩn cảm ơn Từ Thi Vũ.

Từ Thi Vũ khẽ nói: “Tôi cố gắng không gây thêm rắc rối cho anh. Đối với lão Lý Đức Hiền này, cũng không thể quá dùng đạo lý thông thường để nhìn nhận, lão ta rất nhiều lúc, dường như đều đi đường hiểm.”

Tôi cũng nhìn ra một số điểm như từng gặp ở trong chỗ bố trí này của Lý Đức Hiền.

Hồi ở trong quần thể núi Nam Sơn, cái xác chết mà Dương Hạ Nguyên muốn tìm ra ấy, người đó trước khi chết táng mình vào nơi bảo địa phong thủy, chẳng phải chính là lợi dụng bản chất của phong thủy và cả giới hạn tư duy của phong thủy sư để bảo vệ bản thân sao?

Lý đức Hiền vậy mà lại có vài phần giống với người đó, tuy rằng lão bây giờ còn lâu mới bì được, nhưng chuyện sau này, ai có thể tính đến được? Cộng thêm tâm tư lão cũng ác độc, chưa chắc đã không thành một Dương Hạ Nguyên tiếp theo, thậm chí còn kinh khủng hơn.

Tâm tư muốn trừ khử lão ấy, cũng ngày càng trở nên mãnh liệt và cương quyết hơn.

Triều Dương trạch đã gần ngay trước mắt, vừa tiến lên trước, Từ Thi Vũ cũng đồng thời xác định rõ sẽ nói cho tôi biết cô ta đi ra ngoài bằng cách nào.

Một là có liên quan đến việc huấn luyện của bọn họ, cộng thêm bản thân làm nghề này, nên kỳ thực rất mẫn cảm với chi tiết.

Đầu tiên vì cô ta hoảng sợ, nên không nghĩ nhiều đến đường đi dưới chân.

Sau đó cô ta trấn tĩnh lại, lúc đi lên trước, thực ra có phát hiện ra lúc đi đến một số chỗ, những “người” kia liền ép sát hơn rất nhiều, nhìn có vẻ rất đáng sợ, nhưng kỳ thực là rất cố ý.

Hơn nữa cô ta cũng phát hiện, trên thực tế đường đi dưới chân, không phải là một đường thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận