Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 270: SÔNG LỚN NGÒI LỚN, MỘT HAI MƯƠI DẶM MÀ TỚI, KHÔNG THẤY QUAY ĐẦU!

Ngữ điệu của Trương Nhĩ không nhanh, đủ để tôi nghe hiểu rõ ràng.

Tôi cũng hiểu ý của lão, không có ngày lành, nhưng có thể chọn giờ lành, giờ này đưa xác chết vào từ đường, sẽ có phong thủy phù hộ.

Đồng thời, cũng hiểu cần lựa chọn như thế nào, chỉ có điều không hiểu nhiều chi tiết hơn nữa.

Tôi cúi đầu nhìn thời gian, đồng thời trầm giọng trả lời: “Bây giờ vừa đến giờ Tuất, bảy giờ vừa qua một khắc.”

Trương Nhĩ gật gật đầu, rồi mới nói: “Giờ Tuất phú đức, giờ Hợi chủ bảo quang, thời gian này đưa bọn họ vào từ đường, bọn họ sẽ phù hộ cho vạn nhà ngày hôm nay, vạn nhà lại là cả thành phố Nội Dương, thành phố Nội Dương ngoài bản thân bố cục phong thủy của sông Dương ra, còn sẽ có thêm một chỗ từ đường này phù hộ.”

“Chỗ lợi hại nhất của Âm thuật tiên sinh, không nên là đỡ âm linh, cũng không chỉ là xem phong thủy, mà là phong thủy điểm táng, cậu còn phải học rất nhiều thứ.” Ánh mắt của Trương Nhĩ đầy thâm thúy.

Tôi trịnh trọng gật đầu, hơi cúi người trước mặt lão, biểu thị cảm ơn.

“Niệm cáo phó, bây giờ có thể khiêng xác luôn, khống chế tốt thời gian, xác chết cuối cùng không được quá giờ Hợi, phải hoàn thành trong khoảng thời gian giữa hai giờ này.” Trương Nhĩ lại nhắc tôi một câu.

Tôi hít sâu một hơi, rồi thở ra một hơi thật dài, sau khi giữ nguyên vài hơi thở xong, cố gắng để tư duy thả lỏng xuống.

Sau đó tôi mới bước đến vị trí lối vào từ đường đối diện với sông Dương kia, trầm giọng niệm.

“Cáo phó tế ngàn con của sông Dương.”

“Nay là năm Đinh Đậu, tháng Nhâm Tý, ngày Ất Hợi, là ngày nhu nhật đại cát, là giờ lành chọn tang kỵ.”

“Mời chư vị oan hồn chết uổng lên bờ! Lấy từ đường xây bên bờ sông, mời bách tính thành Nội Dương tới nhận người thân, để người chết oan có oán được báo mộng, xác có thể an thần.”

“Chu tử sinh năm loạn lạc, nay đã là ngày quốc thái dân an, dương gian không còn cần tưởng nhớ, nhận thờ cúng về âm phủ đầu thai!”

Cùng lúc với việc niệm cáo phó, tôi cảm thấy, ở giữa bụng và ngực có một luồng khí, luồng khí đó liên thông khắp toàn thân, khiến thân người tôi không ngừng run rẩy, trên người da gà nổi dày đặc.

Người đang nhìn tôi, dường như không chỉ là hàng vạn người dân thành phố, mà còn có cả mấy trăm đôi mắt lạnh lẽo băng giá.

Thậm chí tôi còn cảm thấy sau lưng tôi, cũng có rất nhiều đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm...

“Đừng có quay đầu, làm việc của bản thân cậu!” Bất chợt, lại là một câu nhắc nhở đầy ác liệt.

Tôi rùng mình một cái, câu tiếp theo bèn hô: “Mời vạn nhà dẫn đường! Tiễn bảy trăm xác chết này vào từ đường thờ cúng! Từ hôm nay, không còn đau khổ lạnh lẽo nơi nước sâu, chỉ còn tình ấm áp của hương hỏa! Xin bảy trăm xác nhắm mắt!”

Giây phút tôi dứt lời, trong lòng càng run rẩy.

Sự run rẩy này, đến từ phía trước mặt.

Trong lúc tôi ngẩn người, bất chợt như sản sinh ảo giác, xác chết ở trong những linh đường đó, bọn họ dường như đều tự mình xuống đất.

Thậm chí lúc mỗi xác chết đứng xuống, còn hướng về phía tôi cúi người, trên mặt bọn họ toàn là khí đen và lông đen, trông ai cũng âm u khủng khiếp.

Nhưng trong mắt bọn họ lại không có tướng hung hãn!

Ngay tiếp đó, bọn họ lại bước đi về hướng vị trí từ đường...

Đương nhiên, việc này cũng chỉ trong nháy mắt, một cơn gió lạnh thổi qua, tư duy và ánh mắt của tôi đều tỉnh táo lại.

Làm gì có xác chết nào xuống khỏi linh đường, mà vẫn đều nằm yên vị trên bàn cúng của linh đường....

Hơi thở của tôi trở nên vô cùng gấp gáp, cho đến tận lúc Trương Nhĩ ấn lấy vai tôi, mới khiến tôi hơi bình phục lại.

“Trương tiên sinh...” Tôi vốn định mở miệng nói.

Nhưng Trương Nhĩ lại lắc lắc đầu, rõ ràng là bảo tôi đừng nói nhiều.

Lão, cũng nhìn thấy rồi?

Nhưng tôi lại ngơ ngác không hiểu, đây liệu có phải chỉ là ảo giác của tôi hay không?

Những người này đều dưới sự chỉ dẫn của người nhà họ Phùng, bắt đầu khiêng xác chết vào trong từ đường.

Tất cả đều tiến hành một cách trật tự, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, đối với những xác chết này, lòng tôi đã thả lỏng xuống, lần này chắc chắn sẽ không hóa sát làm loạn.

Quay người về lại bên bờ sông Dương, mấy người Lưu Văn Tam cũng đang chằm chằm nhìn ra sông.

Bao gồm cả đám quỷ nước kia, cũng gần như y hệt lúc trước.

Có điều cũng có một bộ phận quỷ nước tương đối nhiều, đã lại nằm bò ra mép nước, bộ dạng như không còn sức sống nữa.

Còn có một số quỷ nước đang vốc nước tưới lên người chúng.

“Thế này là thế nào vậy?” Tôi nhíu chặt mày, không hiểu mà hỏi.

Lưu Văn Tam thở dài một tiếng nói: “Quỷ nước bắt buộc phải luôn ở dưới sông, rời khỏi nước, bọn chúng chắc chắn sẽ chết, bây giờ không xuống sông được.”

Đầu mày tôi nhíu chặt, sau đó mới sai Phùng Bảo đi làm, ít nhất cũng phải gom được một ít nước sông ra bên cạnh, dùng chậu dùng thùng đều được, ít nhất phải giữ được mạng sống cho chúng, bọn chúng vớt xác lên bờ, đã giúp một việc cực lớn.

Phùng Bảo đang định đi làm.

Thì nước lũ lúc này, cũng lại càng mạnh hơn, gần như là đã đạt tới cực hạn!

Từ bờ sông phía xa, một con sóng cuồn cuộn lao tới, nước sông dường như đều đang run rẩy!

Trong đầu tôi, đột nhiên hiện ra một câu nói, cũng là khi đó lúc tôi vẽ sơ đồ ở trên đập Giang Đê nghĩ tới, thế nước mà Trạch kinh miêu tả!

“Sông lớn ngòi lớn, một hai mươi dặm mà tới, không thấy quay đầu!”

Phân nhánh của Huyền Hà, sông Dương là Can long! Can long bèn là nước của Huyền Hà đổ xuống, luồng nước này, bèn là “con rồng” mạnh nhất của đợt lũ lụt này!

“Thập Lục, nhanh xem kìa!”

“Sắp có chuyện lớn rồi!” Giọng nói của Lưu Văn Tam đột nhiên trở nên vô cùng kinh hãi.

Đây cũng là lần đầu tiên lão tâm trạng của lão biểu lộ ra một cách mất kiềm chế như vậy.

Mặt tôi cũng biến sắc.

Cùng lúc với việc nước sông rung động, con trâu sắt vốn chìm dưới đáy sông kia.

Con trâu sắt đã mất đi tận hai phần ba xác nổi, lại đang lắc lắc lư lư, dưới sự nâng đẩy của những xác nổi còn lại, từ từ nổi dần lên trên mặt nước!

Những xác nổi kia cũng đứng thẳng dậy một cách kỳ quái, đẩy trâu sắt lơ lửng lên cao hơn mặt nước tới cả một mét!

Mây đen đột ngột tan đi, rót xuống dưới là ánh trăng trắng nhợt, vết gỉ sét lốm đốm trên bề mặt trâu sắt, và oán khí sâu nặng của những xác chết kia, trở nên vô cùng hung hãn!

Tôi ôm chặt lấy vị trí ngực, tròng mắt đỏ quạch.

Uỳnh uỳnh!

Một âm thanh đúng là kinh thiên động địa!

Con sóng Can long với thế nước hung mãnh kia! Đập mãnh liệt lên trên con trâu sắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận