Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 711: TIẾP SAU THỢ SĂN

Trương Nhĩ từng dạy tôi nhiều lần, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở sau, phía sau chim sẻ, còn có thợ săn...

Lý Âm Dương là ve sầu, Viên Hóa Thiệu và chúng tôi ai là bọ ngựa với chim sẻ, vấn đề tế nhị trong đây khó có thể giải thích rõ ràng, còn Dương Thanh Sơn thì là thợ săn...

Chỉ có điều, tiếp sau thợ săn này, lại còn có người mưu tính.

Chúng tôi đối phó xong Viên Hóa Thiệu, y bị phân thây, chết đến mức không thể chết thêm nữa.

Hai quả núi chỗ phủ đệ của Viên Hóa Thiệu đó, Ngũ gia tiên và Gia Tiên Lầu canh giữ ở trên núi đều bị phá bỏ rồi, tương đương với việc có thể trực tiếp vào thẳng trong phủ đệ của Viên Hóa Thiệu...

Tuy rằng phủ đệ dùng mười sáu tướng quẻ Tiên Thiên xây dựng đó có tường đá bịt kín, bên trong lại còn mười mấy cái xác dữ hung hồn.

Nhưng chưa chắc đã là toàn bộ của phủ đệ Viên Hóa Thiệu... Chúng tôi không có thời gian thăm dò, kỳ thực tôi cũng chẳng còn tâm trí để đi điều tra...

Trương Nhĩ quen ra tay cuối cùng, đạt được tất cả mọi thu hoạch, lão không thể không qua chỗ phủ đệ đó một chuyến...

Đồ ở trong đó đối với chúng tôi mà nói là vật không muốn động chạm vào, nhưng đối với Trương Nhĩ mà nói, sợ rằng chính là bảo vật...

Nghĩ đến đây, tôi lập tức nói luôn: “Liễu đạo trưởng, sợ rằng lại cần anh phải đi cùng tôi một chuyến rồi.” Liễu Dục Chú hiện giờ đã thay một bộ đạo bạo sạch sẽ khác, tuy không nhìn thấy thương tích trên người, nhưng sắc mặt của gã vẫn bởi mất máu quá nhiều mà trắng nhợt khác thường.

Tôi kỳ thực cũng rất khó chịu, đầu óc nặng trịch, khắp nơi trên người đều đang đau, phen đánh đấu ác liệt với Viên Hóa Thiệu đó, chúng tôi chẳng ai được sung sướng hết.

Nhưng bây giờ bắt buộc phải cố trụ đi tìm Trương Nhĩ.

Liễu Dục Chú lại lắc lắc đầu nói: “Lão qua tất nhiên là sẽ qua, nhưng cậu cho rằng chúng ta bây giờ còn có thể tìm thấy lão sao? Tôi cậu lúc này đều sức cùng lực kiệt, lão một khi sử dụng một chút mưu kế thủ đoạn, là cậu sẽ phải bỏ mạng lại đó, nói không chừng tôi cũng sẽ phải ở lại đó.”

“Việc này...”

Lời này của Liễu Dục Chú không mấy dễ nghe, nhưng lời của gã lại không phải sai.

Liễu Dục Chú trước đây, làm bất cứ chuyện gì đều kiên quyết vô cùng, gã bây giờ ngập ngừng, đích thực cũng có thể nói lên vấn đề khác.

Một là Trương Nhĩ hiện giờ, không đến mức đạt đến cấp độ người ác không chết không xong trong mắt Liễu Dục Chú.

Hai là giống như những gì gã nói, chúng tôi giờ này đều sức cùng lực kiệt.

Ngộ nhỡ Trương Nhĩ động chút chân tay vào phong thủy của phủ đệ đó, thì chúng tôi đều phải có chuyện.

“Tôi phải gặp Dương Thanh Sơn, nói chuyện với hắn, Thiện thi đan hắn chắc chắn là phải giao ra, mấy lão già đó của nhà họ Liễu đều ra ngoài rồi, bọn lão cũng còn có người đang tới gấp, chỉ là tốc độ giải quyết Viên Hóa Thiệu vượt quá dự liệu của tôi, bọn lão còn chưa tới.”

“Dương Thanh Sơn nếu không giao Đan ra, phiền phức sẽ không nhỏ, tôi có thể bảo đảm, những gì hắn lo lắng đều không tồn tại, chúng ta cũng có thể cùng qua Phị Phát Quỷ, đây là nhượng bộ cuối cùng của tôi.” Đoạn cuối cùng này của Liễu Dục Chú, cũng khiến lòng tôi hơi có chút trĩu nặng.

Tôi trầm mặc một chút, rồi mới nói: “Tôi sẽ nghĩ cách truyền đạt lại.”

“Cậu tính toán thời gian một chút, Trương Nhĩ lúc nào sẽ đến Trần Thương, tôi sẽ ra tay giúp cậu.” Liễu Dục Chú lại lần nữa mở miệng: “Cậu còn không ít việc phải xử lý khắc phục hậu quả, cố nhanh đi làm đi.” “Mao Nguyên Dương, tiễn khách.” Liễu Dục Chú huơ huơ tay, Mao Nguyên Dương bèn đứng dậy đưa tôi đi ra ngoài.

Vừa nãy lúc vào Hậu viện, Phùng Bảo liền bị tiểu đạo sĩ ngăn lại, lúc này Phùng Bảo thấy một mình tôi ra ngoài, cũng mất tự nhiên hỏi tôi Trương Nhĩ đâu? Tôi lắc lắc đầu, ra hiệu bảo hắn đừng hỏi nhiều.

Sau khi ra khỏi Đạo quán, Phùng Bảo lái xe, chúng tôi quay về hướng nhà họ Phùng.

Ngồi trên xe, tôi miễn cưỡng nén sự bức bối trong lòng lại, lấy điện thoại ra nhắn cho Dương Hưng một tin nhắn, cảnh báo hắn phải cẩn thận, Trương Nhĩ sắp tìm hắn.

Kỳ thực tôi đã chuẩn bị sẵn, Dương Hưng sẽ không trả lời tin nhắn này của tôi.

Nhưng không ngờ, chỉ mấy giây sau, tin nhắn trả lời của hắn đã được gửi tới.

“Ồ? Rồi sao nữa?”

Tôi: “......”

Tôi lại trả lời một câu: “Lão chắc chắn sẽ muốn đưa Cố Nhược Lâm đi, Dương Hưng mày không hiểu Trương Nhĩ, nếu lão muốn giết mày, mày rất khó thoát được.”

Tiếp đấy Dương Hưng lại nhắn lại một tin: “La Thập Lục, đừng có làm cao quá, cũng không cần giả vờ từ bi. Tao cũng muốn xem xem, lão giết tao bằng cách nào? Tao không ngại giữ lão lại, phòng trống bên dưới Đạo trường rất nhiều.”

Trong lòng tôi càng có một cảm giác buồn bực, Dương Hưng đúng thật là cực khó giao tiếp.

Tôi bỏ qua những lời mà hắn nói kia, cuối cùng gửi tiếp một tin: “Có bất cứ việc gì, liên lạc với tao.”

Sau tin nhắn này thì không còn có tin trả lời nữa.

Lại đợi đến lúc chúng tôi về tới nhà họ Phùng, bất giác, trời đã lại đến hoàng hôn, trong tiền viện có không ít người.

Trong đại viện đặt mấy cái lu lớn, loáng thoáng tôi có thể nhìn thấy trong lu trôi nổi mấy cái đầu có lông, rất rõ ràng, những thứ này đều là quỷ nước, quỷ nước không thể rời khỏi nước thời gian dài.

Có mấy người nhà họ Phùng hiếu kỳ đứng từ xa nhòm ngó.

Chiếc bàn vuông trong sảnh chính bày đồ ăn, Phùng Chí Vinh ngồi trên ghế đầu, đang mỉm cười uống trà.

Lưu Văn Tam đang vừa nhấp rượu, vừa nhắm thức ăn, bà nội tôi và Từ Thi Vũ, Hà Thái Nhi ngồi cùng một chỗ, Trần mù ở bên cạnh thì đang cúi đầu nói gì đó.

Đi lại hơi gần hơn một chút, tôi mới nghe rõ, chuyện Trần mù đang nói là việc tế bái.

Phùng Chí Vinh nhìn thấy tôi trước, đứng dậy gọi một câu La tiên sinh.

Những người còn lại cũng ngẩng đầu, Từ Thi Vũ thì càng là vui mừng đứng dậy, chạy đến trước mặt tôi.

Trên mặt cô ta giây phút trước rõ ràng vẫn là lo âu, mà sau khi nhìn nhau với tôi xong, rõ ràng lộ ra vẻ mừng rỡ.

Cô ta giơ tay, nắm chặt lấy tay tôi.

Cảm giác mềm mại âm ấm nơi lòng bàn tay, nụ cười dịu dàng, khiến tôi lập tức cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.

Từ Thi Vũ vẫn không chút son phấn như cũ, vẫn mang dung mạo xinh đẹp thoát tục như cũ.

Tôi lại lần nữa hồi tưởng lại cậu nói trước đây hình dung về cô ta.

“Đóa phù dung mọc dưới làn nước trong, đẹp tự nhiên chẳng cần tô điểm.”

Gió đêm hơi lạnh lướt tới, thổi loạn phần tóc mái bên trán Từ Thi Vũ, tôi vốn định giúp cô ta vuốt chỗ tóc rối này ra sau tai.

Nhưng lại vô thức xoa xoa đầu cô ta.

Trên mặt Từ Thi Vũ lập tức ửng lên chút vết hồng, tôi càng dâng lên một cảm giác thương xót, theo bản năng muốn ôm cô ta vào lòng.

Bà nội lúc này run rẩy đứng dậy, nói: “Thập Lục, nhanh vào ăn cơm trước đã. Bà nội biết mày việc nhiều, ăn xong, thì cố trụ thêm chút nữa, đừng đi nghỉ vội, chúng ta lên núi, đi tế bái ông nội mày.”

“Sự việc, bà nội đều biết rồi, cái thằng Viên Hóa Thiệu trời đánh đấy, làm hại cả nhà chúng ta! Nó bây giờ chết rồi, phải lập tức cho ông nội mày biết, lão nơi chín suối mới có thể thực sự được nhắm mắt được á.”

“Bố mày cũng không phải chết uổng như thế, nói cho cùng, Viên Hóa Thiệu mới là kẻ khởi xướng phía sau, nếu không vì nó, trong thôn làm sao lại biến thành thế này?!” Rõ ràng thần sắc, động tác của bà nội, đều hơi có vẻ kích động.

Từ Thi Vũ cúi đầu, khẽ cắn môi dưới, cô ta tự vuốt tóc mái, rồi kéo tôi đi qua cạnh bàn.

“Anh ăn uống trước đã, đợi chút nữa nghe lời bà nội, cố kiên trì thêm một chút, việc này làm xong rồi, hãy đi nghỉ.” Từ Thi Vũ dịu dàng hạ thấp giọng nói, tiếp đó lại bổ sung một câu: “Tôi đi cùng với anh.”

Phản ứng của bà nội, nằm trong dự liệu của tôi, vừa nãy lúc ngồi trên xe, kỳ thực tôi cũng coi như đã nghỉ ngơi rồi.

Tôi đi đến cạnh bàn ngồi xuống, Trần mù châm một điếu thuốc lá cuộn, con ngươi màu xám trắng nhìn sang tôi.

Tôi do dự một chút, nói: “Có chút phiền phức, có điều đợi mai rồi nói sau.”

Lúc này, Phùng Chí Vinh lại cười cười nói: “Việc tế bái đúng thật quan trọng, những việc khác có thể hoãn được cứ hoãn, La tiên sinh, cậu ăn chút gì trước đã, rồi bảo xem cần những thứ gì, tôi cho người chuẩn bị.”

“Nhà họ La đại thù được báo, càng đáng ăn mừng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận