Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 251: HUYẾT THỰC

Một thứ mùi thối dị thường phả thẳng vào mặt, tôi vụt bịt mồm miệng lại, mới không hít vào bao nhiêu.

Trong đầu từng cơn quay cuồng truyền lại!

Tôi cố nhịn giữ cho mình tỉnh táo, nhanh chóng mò điện thoại ra bật đèn pin lên.

Đồng thời tôi cũng vô cùng phòng bị, chỉ sợ cái thứ đó xông lên mặt tôi.

Nhanh chóng châm nến lên, trong phòng lại có ánh nến lờ mờ.

Cúi xuống nhìn lại dưới gầm giường, đã thấy trống không, làm gì còn thứ gì nữa?

Nhưng trong lòng tôi chỉ còn sự ớn lạnh, cái thứ vừa nãy vẫn liên tục nhìn trộm tôi và Từ Thi Vũ!

Hồi tưởng lại hình ảnh mà tôi liếc thấy.

Cái thứ đó không phải là người, mà ngược lại giống như con chồn vàng mà trước đây tôi từng lột da.

Hoàng thuật trong Âm sinh cửu thuật, áo khoác hoàng bì, chính là dùng da của chồn vàng.

Ban đầu tôi cũng là dùng chiếc áo khoác hoàng bì đó hoàn thành việc bò già tiễn âm.

Hoàng bì tử thuộc một trong ngũ gia tiên, sống lâu năm là có thể che mắt người.

Quay đầu bước lại bên cạnh cửa, tôi kéo rèm cửa sổ, cũng đẩy mở cửa sổ ra, để cho cái thứ mùi ở trong phòng bị thổi tan đi.

Đợi ở trong căn nhà này, càng khiến tôi thấy ngột ngạt, bố cục phong thủy ám tiễn bắn người ác đúng là quá tà ác.

Người bình thường, lấy đâu ra có gia tiên chuồn vào trong nhà như thế?

Những thứ này tuy được gọi là gia tiên, nhưng thực chất là quái thành tinh, làm sao có thể làm chuyện tốt lành được?

Bắt gà trộm chó thì đúng là thành thục.

Cũng vào lúc này, mấy âm thanh xoẹt xoẹt vọng lại, giống như có người đang liếm một thứ gì đó vậy.

Tôi rùng mình một cái, lúc này đã có cảm giác nguy hiểm, tôi bèn rất cảnh giác mọi động tĩnh, chỉ sợ có nguy hiểm gì đó.

Nhón chân nhón tay đẩy cửa phòng ra, tôi khe khẽ bước ra sân, lại thuận theo tiếng động vọng lại, bước đến trước cổng nhà.

Lúc này cổng nhà để mở hé một đường.

Từ đường khe này nhìn ra ngoài, tim tôi gần như nhảy lên tận cổ họng.

Từ Đại Mẫn ngồi xổm ở trên bậc thềm trước bậu cửa, trong tay lão ta túm một con gà bị cắt đứt cổ, đang xả máu vào trong cái bát tráng men để ở trước bậu cửa.

Bên cạnh cái bát nằm bò một con hoàng bì tử lông đã trắng hết cả, đang xụp xoẹt ăn máu gà, phía sau nó, vấn còn có mấy con hoàng bì tử rõ ràng là nhỏ hơn một chút, đang giương mắt ra nhìn.

Dưới ánh trăng nhòm khuôn mặt nghiêng của Từ Đại Mẫn, con mắt hí dài của lão, trông giống hệt như đám hoàng bì tử này vậy.

Giây tiếp theo, máu gà đã hết, lão vứt bừa qua một bên, mấy con hoàng bì tử nhỏ kia liền tranh cướp cái xác gà, rồi leo lên trên cây hòe già.

Còn con hoàng bì tử lông đã trắng cả kia, thì vọt lên trên một cây hòe khác, biến mất trong màn đêm.

Tôi cố nhịn không để hơi thở trở nên gấp gáp, nhón chân về lại trong phòng.

Vừa mới đóng cửa phòng lại, bên ngoài đã vọng lại tiếng cổng bị đóng lại.

Tôi vội nằm lên trên giường, cũng đặt Từ Thi Vũ nằm ngay ngắn lại, nhắm hai mắt lại, đương nhiên là tôi nghiêng đầu, hơi hé một đường nhỏ nhìn ra phía cửa.

Phải qua chừng năm phút sau, khi cổ tôi đã hơi có chút cứng đờ cả lại.

Thì đột nhiên khuôn mặt của Từ Đại Mẫn, từ chỗ ô cửa sổ để mở kia thò ra, nhìn chằm chằm vào trong phòng.

Bất thình lình một quả như thế này tuy nằm trong dự liệu của tôi, nhưng vẫn khiến lưng tôi rịn ra không ít mồ hôi lạnh.

Cũng may là Từ Đại Mẫn không vào trong, lão cười cười, rồi nghiêng người rời đi.

Lại qua mấy phút sau, tôi mới ngửa đẩu lên nhìn xà nhà.

Lão Từ Đại Mẫn này đang nuôi hoàng bì tử, ở trong căn nhà âm u, người cũng nham hiểm, lão là một người bình thường, nuôi bao nhiêu hoàng bì tử như thế làm gì?

Nằm chừng bảy tám phút, trong đầu tôi có chút trống rỗng, nhắm mắt lại cũng gà gật ngủ.

Cuối cùng là Từ Thi Vũ vỗ tôi tỉnh dậy.

Thần sắc cô ta rõ ràng là có chút hoảng loạn bất an, nói chúng tôi tại sao lại ngủ mất thế? Cô ta chẳng có một chút ấn tượng nào.

Tôi làm một động tác suỵt, kể đơn giản một chút về tình hình ban nãy, sắc mặt Từ Thi Vũ hơi có chút trắng bệch ra.

Cô ta mím mồm, cúi đầu không biết đang nghĩ ngợi gì.

“Cứ qua xem xác chết bố mẹ cô có còn đó không đã, có phải là có vấn đề gì không, những chuyện khác, thì không phải quản nhiều.” Tôi trầm giọng nói.

Từ Thi Vũ gật gật đầu, khẽ nói một chữ được.

Tôi nhìn thời gian một cái, lúc này là nửa sau đêm chừng khoảng hai giờ, Từ Đại Mẫn có quái dị đến mức nào, thì giờ này lão chắc cũng đã ngủ rồi.

Hai người ra khỏi phòng, Từ Thi Vũ dẫn tôi đi đẩy cửa một căn phòng ở mé bên phải ra.

Cửa phòng vừa bị đẩy mở, bên trong liền truyền lại một thứ mùi thối xộc mũi, còn trộn lẫn với một thứ mùi hương có chút đặc thù, cái thứ mùi ấy khiến đầu óc người ta có chút u mê.

Từ Thi Vũ cũng bịt mồm mũi lại, tôi kéo cô ta lùi lại mấy bước.

Ở cửa còn có rèm, tôi cũng thuận tay kéo mở ra, vô thức trong lòng tôi còn có thứ cảm giác, cái rèm này hơi giống như được dùng để chắn không cho cái mùi này bị tan đi.

Vừa hay lúc này có gió, cơn gió lạnh thổi một phát, cái thứ mùi ấy tan đi càng nhanh.

Đợi chừng mấy phút, chúng tôi mới bịt mồm bịt mũi bước vào trong.

Trong phòng càng tối mờ, tôi dùng đèn pin điện thoại thắp sáng, trên giường ở góc trong cùng, chăn được đắp kỹ càng, có hai người đang nằm...

Ánh sáng trắng chiếu lên trên, hai người đó giống y như thật, môi miệng đỏ choét, nước da cũng trắng, nhìn trông đúng là giống người sống thật!

Nhưng cái màu đỏ và trắng ấy, cũng nhức mắt quá.

Tôi rất cẩn trọng, ngược lại là Từ Thi Vũ to gan hơn nhiều, cô ta trực tiếp bước đến bên giường, cũng lấy điện thoại ra chiếu lên trên.

Sau khi lại gần xong, tôi mới nhìn thấy rõ.

Da của bọn họ lấy đâu ra chuyện trắng? Rõ ràng là bị trát một lớp phấn nền không thể dày hơn, trên môi cũng bị bôi trát.

Đây chính là hai cái xác chết!

........,,,.......

[Giải thích từ dịch giả] Hoàng bì tử : cách gọi của loại chồn vàng được coi như thành tinh, vô cùng thông minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận