Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1028: DỪNG BƯỚC TẠI ĐÂY

Tôi quá mức tập trung tinh thần, sợ rằng ngao sói cũng thế.

Trước khi quay đầu, chúng tôi hóa ra đều không phát hiện ra y!

Hơn nữa, tốc độ của bóng người này cực nhanh, giây phút tiếng bước chân vang lên, y bèn đã xuất hiện ở cuối tầm mắt của tôi.

Ngao sói hung hãn sủa ầm lên một tiếng, đồng thời như một mũi tên lao vọt quay về!

Mặt tôi lại lần nữa biến sắc, bởi vì ngao sói kéo một phát thế này, trực tiếp liền giật khiến thắt lưng tôi vụt chúi mạnh ra trước.

Lực lao quay về hiện giờ của nó, còn phải mạnh hơn quá nhiều so với ban nãy, tôi hoàn toàn không dám chống lại.

Trảm quỷ đao trong tay, vụt chém một phát ở thắt lưng!

“Bựt!” một tiếng, sợi dây thừng buộc ngao sói đó theo âm thanh đứt đoạn, ngao sói trực tiếp bắn vọt ra ngoài.

Cái bóng người ở cuối tầm mắt đó đã chạy lại được nửa đường.

Nguồn sáng duy nhất trong lối đi chính là gậy huỳnh quang, lúc này ánh sáng của gậy huỳnh quang phía sau đã yếu đi rồi, hình bóng của y vẫn còn rất mơ hồ.

Trong nháy mắt, ngao sói đã lao đến trước mặt y.

“La tiên sinh! Tôi... Là tôi!” Tiếng gào sợ hãi truyền lại, giọng nói này, chẳng phải chính là của Ngô Mậu sao?!”

“Tiểu Hắc!” Tôi nhanh chóng phản ứng lại, lập tức quát ngăn ngao sói, nhưng rõ ràng đã không kịp nữa rồi.

Ngao sói đã nhảy vọt lên, chân trước đè mạnh lên trên hai vai Ngô Mậu, ầm một phát, cả cơ thể Ngô Mậu bị đè ngã ra đất.

Ngao sói há to cái miệng ngao, mắt nhìn liền sắp cắn mạnh xuống...

Dưới tiếng quát của tôi, nó vụt nghiêng đầu, đồng thời cơ thể lại lần nữa nhảy lên, từ trên người Ngô Mậu né ra.

Chạy ra ngoài hai ba mét xong, nó mới xả hết lực, đi lại phía sau lưng Ngô Mậu.

Có điều nó rõ ràng vẫn rất cảnh giác và hung hãn, nhe nanh trợn mắt với Ngô Mậu.

Tôi nhanh chân lên trước, rất nhanh liền đã đến bên cạnh Ngô Mậu.

Sắc mặt Ngô Mậu trắng bệch, biểu cảm đau đớn.

Rõ ràng áo trên bả vai y đều đã rách ra rồi, hai chân đó của ngao sói đạp không hề nhẹ chút nào. Ngoài ra, trong mắt y đang toát ra vẻ hoảng hốt và sợ hãi, cũng chẳng biết là bởi vì nguyên nhân của chỗ này, hay là vì bị bộ dạng hung hãn lúc này của ngao sói dọa cho nữa.

“Ngô tiên sinh? Anh sao lại xuống dưới này?” Anh mắt tôi sắc bén nhìn sang Ngô Mậu, khàn giọng hỏi.

Ngô Mậu chống người dậy bò dựa lên tường, biểu cảm còn chưa hết sợ, ngoảnh đầu nhìn nhìn phía sau.

Vẻ hoảng hốt trong mắt y đã tiêu tan đi chút ít, vỗ vỗ ngực, rồi mới nói: “La tiên sinh cậu xuống cũng quá... quá lâu rồi, dùng hết cuộn dây thừng thứ ba, Liễu đạo trưởng sợ cậu gặp chuyện, liền bảo tôi xuống dưới xem xem, có thêm người giúp.”

Đầu mày tôi hơi nhíu lại, có điều tư duy lúc này cũng hơi ổn định hơn chút ít.

“Tôi không sao, đã đi đến tận cùng rồi, không cần tiếp tục xuống dưới nữa, phải quay về rồi.” Tôi vừa nói hết, bèn phát hiện hai mắt Ngô Mậu chòng chọc nhìn xuống phía dưới.

Ánh mắt tôi cũng vô thức quay đầu lại nhìn một cái, tận cùng tầm nhìn phía dưới, lúc quầng sáng của gậy huỳnh quang vừa vặn đến lúc sáng nhất.

Lối đi ở cuối tầm nhìn bị một tảng đá lớn chắn ngang, tảng đá lớn đó bịt chặt mọi lối đi không chừa một kẽ hở, chỉ là ở giữa bị đục ra một miệng hang.

“La... La tiên sinh, tôi nghe cậu nói, Tưởng Bàn chết ở trong mộ đạo trời sinh, chính là phía dưới đó?” Ngô Mậu lẩm bẩm mở miệng nói.

Tôi không hề trả lời y, trầm mặc một hồi xong, quay người nói với Ngô Mậu: “Đi thôi, Ngô tiên sinh.”

Nhưng Ngô Mậu lại giơ tay, một phát túm lấy cổ tay tôi, mặt đầy khao khát, dè dặt nói: “Xuống dưới xem xem?”

Đầu mày tôi nhíu chặt.

Mà lúc này, ngao sói càng hung hãn sủa ầm một tiếng, mắt nhìn liền sắp chồm về phía Ngô Mậu.

Ngô Mậu bị dọa không hề nhẹ, vội vàng trốn ra phía sau lưng tôi.

“Tiểu Hắc.” Tôi hạ thấp giọng quát Tiểu Hắc dừng lại, đồng thời đưa tay ra ấn lấy đầu của nó.

Lúc lại nhìn sang Ngô Mậu, ánh mắt tôi lạnh đi không ít.

“Ngô tiên sinh, Tưởng Bàn là truyền nhân của Thiên nguyên Tướng thuật, là bạn tri kỷ của sư tổ tôi, đến ông ta đều chết ở bên dưới, phải dựa vào người tới sau đục ra một lối đi cứu ông ta ra ngoài, bên dưới đó không có đường đi, chỉ có đường cùng. Tôi đi đến bên ngoài đó, đã là mạo hiểm cực lớn rồi, quá hiếu kỳ dễ mất mạng.” Giọng điệu tôi toát ra vẻ cảnh cáo.

Ngừng một lát, tôi lại nói một câu: “Tưởng Bàn sau khi được đưa ra ngoài xong, phía dưới bèn sẽ không còn có gì nữa, cũng không có một Phong thủy tiên sinh hoặc Âm dương tiên sinh khác đi đến đây, đường đi chính xác, không nằm ở đây.”

Ánh mắt Ngô Mậu rõ ràng còn có vài phần không cam tâm, có điều y vẫn cười ngượng một cái, gật đầu nói một câu: “La tiên sinh nói không sai, là tôi lỗ mãng rồi.”

Tôi không tiếp tục nói thêm gì khác, hạ giọng nói: “Tiểu Hắc, đi thôi, lên trên.”

Đồng thời tôi nhấc tay, sau khi kéo căng dây thừng xong, dùng sức giật một phát.

Giây tiếp theo, đầu kia dây thừng cũng truyền lại cảm giác bị kéo giật.

Dây thừng dần rút về, chúng tôi thì đi về theo hướng ngược lại.

Có điều vừa đi được mấy bước, tôi liền phát hiện có chút vấn đề.

Bởi vì vừa nãy lúc Ngô Mậu xuống dưới, y cũng không phải bình thường đi xuống dưới, mà là kinh hoàng sợ hãi tháo chạy xuống dưới.

Lúc trước tâm trí tôi không ổn định, tâm tư liên tục đều nằm trên phiến đá trong mộ đạo đó.

Bây giờ phản ứng lại, việc này bản thân bèn có chỗ kỳ quặc.

Ngoảnh đầu nhìn Ngô Mậu một cái.

Đồng tử mắt tôi co mạnh, bởi vì tướng mặt của Ngô Mậu biến hóa không nhỏ, chỉnh thể sắc mặt của y là không có thần nữa cơ.

Hơn nữa, y hóa ra lại cũng có dấu hiệu sắc mặt môi xanh, yết hầu đen đỏ, Thiên thương Địa cách phát đen, khóe miệng vàng vọt...

Tôi đang nhìn Ngô Mậu, giây trước Ngô Mậu hình như cũng đang nhìn tôi, vẫn là lúc tôi nhìn sang y, y mới vội vàng cúi đầu né ra, giống như đang tránh né.

“Ngô tiên sinh, anh vừa nãy, tại sao lại hoảng hốt lo sợ như vậy?” Tôi hơi nheo mắt lại, đột nhiên mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận