Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 528: PHÂN KIM PHÙ NỨT

Nói rồi, Âm tiên sinh nghiêng người nhường đường.

Thẩm Kế đi trên đầu nhất, Sơ bà nâng vạt áo của cô ta đi ở một bên, hai người lên trên bậc thang trước.

Âm tiên sinh và ba người chúng tôi theo sát phía sau, tiếp đấy mới là những người đi theo của thôn Kế Nương.

Cả quá trình Thẩm Kế đều không nói một câu nào, giữ một sự im lặng đến cực độ.

Nhưng đối với tôi mà nói, mấy câu nói kia của Âm tiên sinh lại có ảnh hưởng không nhỏ.

Đích thân tiễn Thẩm Kế đi? Đừng khiến Âm tiên sinh thất vọng?

Vỏn vẹn mấy câu, nhưng thông tin để lộ ra ngoài lại vô cùng kinh người.

Ngoài quẻ bói của Trương Cửu Quái ra, Kế Nương hóa ra vẫn còn có chuẩn bị cuối cùng...

Lẽ nào dùng tính mạng của Thẩm Kế, còn có thể thay đổi được gì nữa chắc?

Rất nhanh chúng tôi đã vào trong khe núi, sau phần vách núi ngắn ngủi, lớp băng dần dần phủ kín đá núi đen xì.

Hai bên khe núi, ban đầu giống như bầu trời một vạch, càng đi sâu vào trong, thì ngày càng rộng rãi.

Từ trên xuống dưới, hai bên đều là một vùng băng tuyết màu trắng bạc.

Lúc chúng tôi xuất phát là sáng sớm, bây giờ đi vào trong con đường giữa hẻm núi này vừa vặn là hoàng hôn, ráng chiều chiếu lên trên lớp băng tuyết, ánh lên màu đỏ cam, toát ra một vẻ đẹp khác biệt.

Nhiệt độ đang hạ xuống, nhưng tôi ngược lại chẳng mấy cảm giác lạnh.

Thẩm Kế và Sơ bà ở phía trước luôn giữ một tốc độ thong thả từ tốn, không nhanh thêm, cũng chẳng chậm đi.

Tôi còn nhớ mang máng, trước đây lúc tôi và Trần mù, Phùng Bảo đi qua con đường này, tốn mất hơn một giờ đồng hồ.

Tốc độ này của Thẩm Kế lại khiến chúng tôi đi mất hẳn hai giờ đồng hồ mới đến tận cùng của hẻm núi.

Tầm nhìn trở nên rộng mở, có thể nhìn thấy rõ nét mặt đất rộng rãi trống trải, băng tuyết trắng xóa, núi băng ở xung quanh vẫn hùng vĩ như cũ.

Cuối tầm mắt có thể nhìn thấy có một người ngồi trên mặt đất, quay lưng về phía chúng tôi!

Cảnh tượng này sao quen thuộc thế?

Tôi lập tức hồi tưởng lại, đó là xác chết của một người đáng thương trúng phải độc nấm đầu xác.

Cạnh người hắn, thì được dựng hai tấm bia đá hình dáng như quan tài.

Có thể nhìn thấy rõ, bia đá lúc này đã có một tấm bị gãy rồi.

Ban đầu khi chúng tôi chạy tháo mạng xuống núi, vừa vặn gặp Âm tiên sinh đưa người khiêng bia đá lên núi.

Tấm bia đá này là Lục đinh Thủ mộ Soạn văn của Huyền nữ Phân kim Đại táng, dùng để trấn khí ngoại tà trong mộ Kế Nương.

Kế Nương dùng Quang ảnh táng pháp của Táng ảnh quan sơn làm chướng ngại tự nhiên, lấy phong thủy bảo vệ phong thủy, lại chuẩn bị sẵn Lục đinh Thủ mộ Soạn văn mà vẫn xảy ra biến cố, trong lòng tôi không khỏi có chút thở dài.

Đột nhiên tôi nghĩ đến, dường như mỗi một Âm dương tiên sinh, phong thủy sư, đều không được chết yên lành?

Ông nội tôi chết xong làm móng đường, Trương Cửu Quái chết ở trong phần mộ Âm trạch này, Kế Nương bảo vệ bình an cho một vùng đất nước, nhưng vẫn bị người ta đầu độc, đến cả phần mộ cũng bao lần bị quấy nhiễu.

Lại nhìn vị đại sư phong thủy trong quần thể núi Nam Sơn, đất mộ dựa vào địa hình hiểm trở mà dày công bày bố tầng tầng lớp lớp phòng bị, nhưng cuối cũng vẫn bị tìm thấy rồi phá hoại.

Thi đan chẳng biết mất bao nhiêu năm mới hình thành của ông ta, cũng rơi vào trong bụng tôi.

Phong thủy sư và Âm dương tiên sinh, trong một ý niệm là phá hoại đi rất nhiều Động thiên Phúc địa, dạng kết cục này sợ rằng cũng là mệnh số.

Nhưng tôi cũng kiên định tin vào một câu nói, cứ làm việc tốt, đừng hỏi tiền đồ.

Tôi đã rất chú ý giảm thiểu phá hoại đất địa linh, hơn nữa còn làm nhiều việc thiện, hy vọng tôi có thể có một kết cục khác biệt.

Trong lúc suy nghĩ, chúng tôi đã đi đến phía trước hồ băng.

Xác chết vẫn là bộ dạng sưng vù đó, trên mặt toàn là rễ phụ, nhìn trông buồn nôn rợn người.

Tấm bia đá giống hệt quan tài này, cũng chính là Phân kim phù, một tấm bị gãy từ chỗ giữa, tấm còn lại thì tràn ngập vết nứt.

“Âm tiên sinh, lần trước lúc ông rời đi, Phân kim phù này đã nứt gãy rồi sao?” Tôi dò hỏi nhìn sang Âm tiên sinh.

Ông ta gật gật đầu, nói: “Không sai, Phân kim phù có thể trấn ngoại tà xâm nhập, kèn sáo có thể gọi Kế Nương tỉnh lại leo thang, chỉ là tính toán hết nước, Phân kim phù vẫn cứ gãy, thứ ngoại tà này không trấn nổi. Bọn tôi giằng co hết hẳn hai ngày một đêm, cuối cùng vẫn chỉ có thể xuống núi.”

Sắc mặt tôi chẳng mấy dễ nhìn, thứ ngoại tà này chẳng phải chính là chỉ Mã Bảo Nghĩa và Trương Nhĩ sao?

Ngoảnh đầu ra, một phát liền nhìn thấy ngọn núi băng chỗ có phần mộ Kế Nương.

Thân núi giống như thân người, eo thon mông nở, phần thân núi phía dưới giống như đôi chân đàn bà.

Phần đỉnh ngọn núi, thì hình dáng như búi tóc của đàn bà.

Lớp băng đổ sụp mấy tháng trước không hề hồi phục, Quang ảnh táng pháp đã bị phá hoại triệt để, con đường ván cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Thế Âm tiên sinh, cuối cùng các ông có lên núi không?” Tôi lại hỏi.

Âm tiên sinh lắc lắc đầu: “Đây là cấm kỵ, trừ phi đến thời khắc cuối cùng, còn không thì không được lên núi.”

Trong lúc nói, Thẩm Kế tiếp tục tiến lên trước, chúng tôi cũng tiếp tục đi theo.

Đến lối vào con đường ván phía dưới ngọn núi băng, rồi lại lên trên con đường ván.

Lần trước lớp băng đổ sụp, hóa ra lại không hề phá hoại chỗ này, cũng đúng là một kỳ tích.

Rõ ràng trong quá trình lên núi, mọi người đều có mức độ mệt mỏi không giống nhau, cho dù là Âm tiên sinh, trên trán cũng đã thấy mồ hôi.

Bà cụ Hà lúc đi được một nửa, thì để Trần mù cõng đi, còn tôi thì dùng gậy khóc tang dắt Trần mù, đây cũng là cẩn thận là trên hết.

Mệt mỏi nguyên một ngày, người lại chẳng phải làm bằng gang thép, nên không thể nào nhẹ nhàng được.

Khó khăn lắm mới đến chỗ đất bằng ở lưng chừng núi, Âm trạch của mộ Kế Nương xuất hiện trong tầm mắt.

Trong phần thân núi lõm vào trong, xây một khu nhà lớn bốn sân bốn cổng! Tường bao rộng lớn, cổng vào đồ sộ, mấy chữ Kế Nương Phần trên biển cổng giống như hút hồn người ta.

Trên đỉnh núi có sương mù, sương mù này mờ mịt bao trùm phía bên trên sườn núi, lờ mờ chỉ có thể nhìn thấy cái thang treo, nhưng lại không nhìn thấy Kế Nương, cũng chẳng nhìn thấy đình nghỉ chân.

Âm tiên sinh huơ huơ tay, ra hiệu cho mọi người nghỉ ngơi.

Ông ta quay đầu dặn dò tôi, bảo chúng tôi nghỉ ngơi một lúc.

Tôi được cái còn đỡ, trên người dùng không hết sức, Trần mù và bà cụ Hà thì rõ ràng hết sức rồi.

Mọi người trên cơ bản đều ngồi luôn tại chỗ dựa vào vách núi nghỉ.

Thẩm Kế thì cùng Âm tiên sinh và cả Sơ bà đi lên phía trước, ba người đến phía trước cánh cổng của Kế Nương Phần.

Tôi vốn định đi theo, nhưng do dự một chút xong thì vẫn cứ ngồi im, Âm tiên sinh chắc chắn muốn tránh né tôi, nếu không đã không dặn riêng bảo chúng tôi nghỉ ngơi.

Nhìn xung quanh phần nền đất màu xanh đen này, một phát là có thể nhìn thấu hết, chẳng có gì cả, giống hệt không khác gì so với lần đầu tiên chúng tôi tới đây.

Trước khi lên con đường ván, tôi còn tưởng tượng ở đây chắc là một đống hỗn loạn, xác chết đầy đất.

Dù gì ban đầu lúc rời đi, Mã Bảo Nghĩa và Mã Liên Ngọc đúng là dùng một lượng lớn xác chết đánh nhau với chín người tùy tùng cùng đám trai lơ hóa sát của Kế Nương.

Kết quả bây giờ chẳng để lại vết tích phá hoại hay hỗn loạn gì, ngược lại rất là kỳ quái.

Việc này chỉ có hai khả năng...

Một là Mã Bảo Nghĩa bị xử lý rồi, chín người tùy tùng của Kế Nương dọn dẹp hiện trường.

Thứ hai chính là Mã Bảo Nghĩa xử lý bọn chúng, y lúc này đang ẩn nấp ở trong Kế Nương Phần, giống như một con rắn độc...

Bản năng nội tâm, khiến tôi nghiêng về khả năng thứ hai...

Tiếng bước chân truyền lại, Âm tiên sinh quay lại trước mặt chúng tôi.

Đột nhiên tôi phát hiện, Thẩm Kế và Sơ bà không thấy đâu nữa...

Bọn họ vào trong Kế Nương Phần rồi?

“La Thập Lục, cậu chắc biết một loại nhà phong thủy, gọi là Sinh cơ trạch đối Tuyệt mệnh vị chứ?” Âm tiên sinh đột ngột mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận