Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 993: DỰ ĐỊNH

Thở hắt ra một hơi, tôi khẽ nói: “Liễu đạo trưởng yên tâm.”

“Ừ!” Liễu Dục Chú gật gật đầu, rồi liền đi thẳng về phòng.

Tôi cũng đi ra ngoài mấy bước, không chắn cửa của gã.

Lúc gã đến cửa phòng, đột nhiên lại quay đầu nhìn nhìn tôi, nói: “Vừa nãy cậu bảo tôi xử lý, tôi yên tâm, cũng không yên tâm, kỳ thực cậu có thể tự mình đốt bỏ, La Thập Lục, cậu cần khống chế lấy lương tâm.” Nói rồi, Liễu Dục Chú về phòng, cửa phòng đóng chặt.

Tôi lại lần nữa về phòng, tắm rửa qua loa xong, bèn nằm lên giường.

Ngửa đầu nhìn xà nhà, tôi đưa tay lên, nhìn bàn tay của mình, tôi còn nắm hờ mấy phát.

Cuối cùng tôi lắc lắc đầu, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này thời gian tôi ngủ không ngắn.

Lại đợi lúc tôi tỉnh dậy, đã là ánh nắng chói mắt.

Tôi dậy đi rửa ráy, lúc đi ra khỏi phòng, Liễu Dục Chú đang ở trong sân luyện kiếm.

Gã ngoảnh đầu nhìn tôi một cái, giống như đêm qua chẳng có chuyện gì phát sinh hết vậy.

“Sắp giữa trưa rồi, lúc trước Phùng Quân có tới một lần, nói Phùng Chí Vinh và Thích Lan Tâm xử lý xong việc rồi, muốn tìm cậu nói chuyện.”

“Tự cậu đi gặp bọn họ đi, tôi đã ăn rồi, không ra ngoài cùng cậu nữa.” Nói xong, Liễu Dục Chú lại tiếp tục bắt đầu luyện kiếm.

Tôi theo đó đi về phía tiền viện, trong đầu cũng đang tính toán.

Chuyện của Trương Nhĩ xong xuôi, một việc lớn kết thúc, còn lại tôi ngoài giải quyết rắc rối của Từ Bạch Bì ra, thì bèn là Lý Âm Dương.

Tôi suy nghĩ tới một khả năng, đất phong thủy tôi cần dùng để trấn Lý Âm Dương, quyết không thể đơn giản, cũng cực kỳ khó tìm.

Nơi mà Dương Thanh Sơn định đi, hắn cần dừng ở đó, tôi liệu có thể đưa theo Lý Âm Dương?

Nếu như thế này, ít nhất bản thân phong thủy sẽ không xảy ra vấn đề đâu.

Hơn nữa liên hệ với điềm báo trong mơ của tôi, còn cả quẻ bói tranh cướp long mạch đó của Trương Cửu Quái.

Tôi trên cơ bản có thể khẳng định, nơi mà Dương Thanh Sơn cần đi, nhất định cũng là chỗ long mạch thiên hạ hội tụ!

Phong thủy mạnh mẽ, đồng thời cũng đại biểu cho nguy hiểm cực độ, trấn xác sẽ không có vấn đề, nhưng phải loại trừ những nguy hiểm khác, đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Sự việc này tôi phải bàn bạc với Dương Thanh Sơn, xem hắn liệu có đồng ý không.

Có điều nếu có thể làm thế này, cũng sẽ giảm thiểu rất nhiều phiền phức, có tôi và Dương Thanh Sơn, xác chết của Lý Âm Dương sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì khác.

Trong lúc suy nghĩ, tôi đã tới tiền viện rồi.

Lúc này đã gần đến giữa trưa rồi.

Trong tiền viện được cái là không ít người, Lưu Văn Tam, Trần mù, Hà Thái Nhi đều có mặt.

Hôm qua lúc về, tôi đều chẳng kịp nói với bọn họ mấy câu.

Lúc này nhìn khí sắc của Hà Thái Nhi đã triệt để hồi phục, Lưu Văn Tam mặt mày hồng hào, rõ ràng là đã uống không ít.

Trần mù cũng khôi phục lại bộ dạng vững vàng trấn tĩnh trước đây.

“Chú Văn Tam, chú Trần, dì Thái.” Tôi định định thần, cười gọi bọn họ một tiếng.

Trần mù gật gật đầu, Lưu Văn Tam ừ một tiếng, Hà Thái Nhi thì đáp lại tôi bằng một nụ cười hiền hòa.

Lúc này, tôi mới hướng ánh mắt lên trên người Phùng Chí Vinh và Thích Lan Tâm ở trong sảnh chính.

“La tiên sinh, đã ổn thỏa rồi.” Người mở miệng là Phùng Chí Vinh.

Tiếp đấy ông ta cũng trịnh trọng bảo với tôi, khu công trình bị trễ lại đó, ông ta cũng đã khẩn cấp sắp xếp người qua xây dựng gấp, sẽ không trễ hạn công trình, nếu không ngoài dự liệu, kỳ hạn của chỉnh thể công trình có thể xong trước mấy ngày, khoảng chừng thêm khoảng một tháng nữa, toàn bộ công trình xây sửa phong thủy trong thành phố bèn có thể hoàn thành.

Thích Lan Tâm ở bên cạnh thì rụt rè thận trọng, không nói năng gì thêm.

Nghe vậy, đồng tử mắt tôi đều co mạnh lại một phát.

Kỳ hạn công trình trước đây tính ra, bình thường chắc phải còn khoảng một tháng mười ngày, bây giờ lại còn có thể hoàn thành trong vòng một tháng, có thể tưởng tượng được nỗ lực mà nhà họ Phùng và nhà họ Thích bỏ ra tuyệt đối không nhỏ.

Hít sâu một hơi, tôi trầm giọng nói: “Phiền Phùng gia chủ hao tâm tổn trí rồi.”

Phùng Chí Vinh cười khổ, nói bọn họ cũng gây cho tôi không ít rắc rối mới phải.

Tiếp đấy lại đơn giản nói chuyện mấy câu, tôi đại khái cũng hỏi thăm tình hình hiện nay của nhà họ Phùng và nhà họ Thích, có tiếp tục xảy ra chuyện gì không, nhận được câu trả lời không có xong, tôi cũng yên tâm không ít.

Hung trạch mà Trương Nhĩ thiết lập, sau khi bị hủy xong, chắc đã triệt để mất tác dụng rồi.

Một đi hai lại thế này, thời gian cũng đã kéo dài không ít, đã đến chính giữa trưa rồi.

Lại sau đó, Phùng Chí Vinh cũng gọi người làm, qua nhà bếp đem thức ăn lên.

Lúc ăn cơm, mấy người Liễu Dục Chú, Liễu Hóa Đạo cũng tới sảnh chính.

Sau bữa cơm, Trần mù hỏi tôi có dự định gì? Là nghỉ ngơi chỉnh đốn một thời gian, hay là có việc gì khác cần xử lý?

Lưu Văn Tam cũng gật đầu lia lịa, bảo tôi nói xem, có thể bàn bạc một chút xem nên làm thế nào.

Tôi do dự một lát, cũng không giấu bọn lão, nói tôi không dự định nghỉ ngơi, cũng chẳng có thời gian cho tôi nghỉ ngơi.

Sau khi xử lý xong chuyện của Ngô Mậu, tôi bèn sẽ xem thời gian, xử lý ẩn họa này của Từ Bạch Bì.

Lúc đó Lưu Văn Tam liền biểu hiện rất bất mãn, có điều lão cũng chẳng nói thêm gì khác.

Con mắt xám trắng của Trần mù nhìn quét qua tôi, đột nhiên nói: “Thập Lục, dự định của mày, chắc không đơn giản thế chứ nhỉ? Nếu sự việc này hoàn toàn là bị động, hoàn toàn bị người ta hất hàm sai khiến, mày cũng sẽ không vững vàng thế này.” Tôi gật gật đầu, thành thực bảo với Trần mù, xác kỳ thi này hoặc giả chính là cái xác mà Tưởng Bàn định tìm.

Ngừng lại một chút, tôi mới tiếp tục nói ra một nguyên nhân khác.

Năm đó Tưởng Bàn xử lý chuyện của con gái không kết quả, rời khỏi Hồng Hà, theo lý mà nói, ông ta lẽ ra nên đi tìm Lý Âm Dương và Hà Trĩ.

Giữa bọn họ nhất định có liên quan, Lý Âm Dương chắc chính là người bạn chưa phân rõ thiện ác của ông ta.

Tôi lúc đó đã suy đoán một lần, Tưởng Bàn sở dĩ muốn đi tìm cái xác kỳ thi đó, chắc cũng là có liên quan tới Lý Âm Dương, chứ nếu không, Tưởng Bàn lúc đó, chắc chẳng còn mưu cầu gì khác mới đúng.

Bây giờ xem ra, ông ta chắc là định sau khi tìm ra xác kỳ thi xong, mới có cơ hội đi gặp Lý Âm Dương.

Hoặc giả sự việc này, bản thân chính là Lý Âm Dương và Hà Trĩ định làm, ông ta đi làm, là để tạ tội với bằng hữu.

Ngừng lại một lát, tôi thở hắt ra một hơi dài, tiếp tục nói: “Chuyện của con gái Tưởng Bàn, chúng ta đều chưa thể xử lý tốt, xác kỳ thi này nếu như có thể gặp được, cũng coi như hoàn hành tâm nguyện của Tưởng Bàn, hoặc giả cháu còn có thể biết được một số chuyện giữa Lý Âm Dương và Hà Trĩ.”

“Đây sợ rằng cũng là mệnh số gây nên, vốn dĩ đối với những thông tin này cháu đều chẳng biết gì cả, Ngô Mậu đột nhiên xuất hiện, nhìn như y yêu cầu rất nhiều, nhưng trên thực tế, y cũng đem tới manh mối mà cháu cần.”

Cuối cùng tôi nhìn sang Liễu Dục Chú, bảo mấy người Trần mù và Lưu Văn Tam không cần lo lắng, chuyến này, tôi sẽ đi với Liễu Dục Chú, an toàn nhất định đảm bảo, hơn nữa không thể để Ngô Mậu có tâm gây họa được!

Lưu Văn Tam ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Trần mù thì được cái bình tĩnh hơn rất nhiều, lão gật gật đầu, không nói thêm gì nhiều.

Tôi không ở lại nhà họ Phùng lâu, mà gọi Phùng Quân đi lái xe, trực tiếp thẳng tiến tới khu biệt thự Phượng Hoàng Uyển.

Tôi không hề đưa theo Liễu Dục Chú, bởi vì lúc này liền đưa theo gã, không chừng sẽ dọa sợ Ngô Mậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận