Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1150: ỨNG BIẾN

“Không sao đâu Ba Thanh, xác chết mất rồi vẫn có thể tìm về được, còn có người của Lại tiên sinh ở đây, chúng ta lùi trước đã.” Tôi trầm giọng mở miệng nói.

Ba Thanh mím miệng, gật mạnh đầu, ngay tiếp đó hắn quay người đi, nói một câu “Qua đây!”, rồi bèn dẫn chúng tôi chạy về đỉnh núi ở mạn bên kia vách đá.

Trong rừng cây im lìm, ánh trăng ẩn đi, lúc này đã tới thời khắc đen tối nhất trước bình minh rồi.

Thế núi ở đây vốn đã rất khó leo trèo, lúc này ánh sáng lại kém, chúng tôi phải liên tục chú ý thận trọng, chỉ sợ dẫm sai một bước, liền sẽ lăn xuống dưới núi.

Cũng chẳng biết đã chạy bao lâu, ba người chúng tôi cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi, ánh sáng ở đây hơi đỡ hơn chút ít, nhưng Ba Thanh thì vẫn chưa dừng lại, tiếp tục dẫn chúng tôi chạy.

Không hay không biết, chân trời đã lóe lên một tia sáng trắng, bình minh sắp tới...

Lại đợi lúc Ba Thanh dừng lại, cho dù là tôi hiện giờ, cũng đã thở hồng hộc rồi.

Lồng ngực Ba Thanh phập phồng lên xuống, không ngừng há miệng thở dốc.

Cúc áo Đường phục trước ngực của Lại Văn trên cơ bản đều đã bung ra, tóc ả dính bết trên trán, hơi hơi quăn lại, mép trán cũng mồ hôi đầm đìa, trộn lẫn với cái thứ mùi nước hoa ngọt ngấy trên người ả, biến thành một thứ mùi phóng đãng.

Lúc này trời đã bắt đầu tờ mờ sáng rồi, hiện giờ vị trí chúng tôi đang đứng, đã đến trên một quả núi khác.

Ở đây, thế núi càng dốc đứng, rừng cây hơi ít hơn một chút, thân núi ở thung lũng phía đối diện cũng giống hệt như vậy, độ dốc ở mức độ này, đừng nói là ngựa lùn, người đi hơi không chút ý chút, cũng đều sẽ có vấn đề lớn.

“Sức bền của La tiên sinh rất tốt, cơ thể cường tráng.” Lại Văn vuốt vuốt tóc mai trên trán, trong con mắt đào hoa gợn sóng long lanh, mỉm cười vui vẻ, giọng điệu lời nói rất nhẹ nhàng thả lỏng.

“Tiếp tục chạy nữa thì không nổi rồi, ngược lại là Lại tiên sinh, giấu nghề kỹ quá, Phong thủy tiên sinh có thân thủ tốt như vậy, lại có thể không tốn hơi sức mà bắt sống được quỷ lông trắng, La mỗ cũng đúng là gặp lần đầu trong đời.” Tôi hít thở sâu tận mấy lần, cuối cùng cũng khiến hơi thở ổn định lại.

Lại Văn vẫn cứ mặt mày tươi cười, nhỏ nhẹ nói: “Chẳng thần kỳ như La tiên sinh tưởng đâu, cậu xem.” Trong lúc nói, Lại Văn thả con quỷ lông trắng đang nắm trong tay xuống, dùng chân dẫm lên cổ nó.

Lúc này tôi mới nhìn thấy, bên trên tấm da người ố vàng, đang cắm một mũi kim tiêm rất mảnh.

“Một người đàn bà yếu đuối như tôi, cùng mấy gã đàn ông đi vào trong rừng sâu núi thẳm, kiểu gì cũng phải có một số thủ đoạn phòng thân, đây là một dạng thuốc mê đặc thù.” Lại Văn đưa tay, rút mũi kim tiêm đó ra, tiện tay vứt đi, rồi ra hiệu cho Ba Thanh lấy thừng tới trói con quỷ lông trắng lại.

Tim tôi vụt co thắt mạnh một phát, với thân thủ mà vừa nãy Lại Văn bộc lộ ra, mấy gã đàn ông kia, có ai có thể động được đến ả?

Ả thân thủ vốn đã rất lợi hại, lại cộng thêm thuốc mê luôn đem theo trên người, ai có thể chống được ả?

Lúc này hơi thở của Ba Thanh vẫn còn hơi có vài phần nặng nhọc, hắn chòng chọc nhìn con quỷ lông trắng, đưa tay lột tấm da người trên thân nó xuống, đập vào trong tầm mắt của chúng tôi, bèn là một con khỉ toàn thân đều là lông trắng, phần lông trên đầu nó đã rụng gần hết rồi, nếu là đêm khuya, nhìn sơ một phát đúng thật là giống người.

Cái đầu hình bầu dục, cái mồm vồng lên trước mặt, bên dưới lớp da mép hơi hơi lật lên là hàm răng nhọn hoắt.

Con ngươi của Ba Thanh đều hơi đỏ au lên, run rẩy lần mò đến cái xẻng gấp giắt ở thắt lưng.

Tôi một phát liền nhìn ra được, hắn thế này là không nén được nỗi hận trong lòng đó, dù sao con quỷ lông trắng này, cực có khả năng chính là kẻ thù giết cha của hắn!

Lại Văn đột ngột đưa tay lên, khe khẽ ấn lấy bả vai của Ba Thanh, nói: “Ba Thanh, anh đừng có làm càn nhé, con quỷ lông trắng này có tác dụng lớn với La tiên sinh và tôi, người hái thuốc các anh hận cái thứ này, đợi về lợi dụng nó xong rồi, giao cho anh xử lý.” Giọng điệu Lại Văn mềm dịu, còn có vài phần khuyên răn an ủi, nhưng tôi lại biết, bên dưới nụ cười của ả đàn bà này, cất giấu một lòng dạ ác độc như rắn rết.

Ả nhìn như đang khuyên Ba Thanh, nhưng nếu như Ba Thanh không nghe lời, sợ rằng giây tiếp theo, ả liền sẽ động thủ giết người.

Lúc này chẳng biết đám người Bàng Giang ra sao rồi, sợ rằng là hai hổ đánh nhau con què con bị thương, cũng chẳng biết là gã có thể sống sót được hay không.

E rằng kể cả là có chết rồi, Bàng Giang cũng đều không ngờ được rằng, Lại Văn lại gài bẫy bọn gã như thế này...

Ả Lại Văn này tinh ranh giảo hoạt, căn bản không hề tiếp tục nhắc đến tình trạng mấy người Bàng Giang với tôi nữa.

Ba Thanh mím miệng lại, nhắm nhắm mắt, lúc lại mở mắt ra, cả người hắn đều trầm mặc hơn không ít, nhanh chóng dùng dây thừng trói chặt cứng con quỷ lông trắng lại, cuối cùng còn dùng một sợi dây thừng quấn lấy miệng của con quỷ lông trắng, siết dây thừng hẳn vào trong miệng nó, xác định bảo đảm cho dù là con quỷ lông trắng này tỉnh lại, tay chân đều chẳng làm được gì, cũng giống với những con khỉ núi còn lại, không cắn đứt dây thừng được.

Sau khi hắn làm hết những việc này xong, Lại Văn hài lòng gật gật đầu.

Lại tiếp đó, Lại Văn mới mặt đầy chờ đợi nhìn sang tôi, nói: “La tiên sinh, là cần sau khi con quỷ lông trắng này tỉnh lại, rồi nghĩ cách để nó dẫn đường sao? Hay là cậu có phương pháp khác?” Tôi nhất thời không mở miệng nói gì, mà nhìn con quỷ lông trắng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ.

Đương nhiên, tôi không sợ lúc này Lại Văn sẽ nghi ngờ gì cả, tôi vốn đã cần nghĩ cách, nên sẽ chỉ khiến Lại Văn cảm thấy, tôi đang suy nghĩ phương pháp tìm mộ.

Bây giờ điều hơi có chút nan giải là, tôi không cách gì trực tiếp lật mặt với Lại Văn luôn, nếu động thủ thì biến số càng nhiều hơn.

Thân thủ này của ả, tôi không đảm bảo bản thân có thể đối phó được ả...
Bạn cần đăng nhập để bình luận