Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 871: KHÚC THỦY TRIỀU ĐƯỜNG XÁC NGÓNG SÔNG

Mặt Thẩm Kế lộ vẻ thắc mắc, tôi cười nhạt tiếp tục nói: “Cô không cần khó hiểu, tôi còn chưa nói hết.”

Sự thắc mắc của cô ta, lập tức trở thành bừng tỉnh, ngay tiếp đó liền là vẻ khao khát.

Tôi thở hắt ra một hơi, tư duy cũng chỉnh đốn được hòm hòm, giơ tay lên chỉ về phía núi nằm ở hai bên bờ Hồng Hà, đồng thời thay đổi hướng chảy của nó, nói: “Trước huyệt Khúc Trì Khúc Thủy đoan trang, đều hợp Chính thụ, vọng Khúc Thủy lập hướng, khúc này tên gọi Thủy Triều Đường, quấn Thanh Long, ôm Nguyên Vũ, trái phải trước sau ôm chặt, cùng khoe đại địa, thơ phú có câu: Làm quan thanh quý, đa phần bởi Thủy ôm Thanh Long, để phúc lâu dài, nhất định là Thủy quấn Nguyên Vũ, càng kiêm qua Thủy Triều Đường.”

Ngừng lại một lát, tôi hơi nheo mắt lại nói: “Đây là phương pháp xem Thủy, giải thích đối với phong thủy ở đây, còn huyệt Thủy Tinh Khúc Trì này, rộng hẹp đều vừa đúng độ, dạng thế này, chủ yếu sẽ khiến đất này có Trạng nguyên, Tể Phụ, Văn Hạo, tam phương đầy triều, hơn nữa cư dân ở nơi đây, sẽ có trăm ngàn con cháu, phú quý dài lâu, đây là một nơi có phong thủy cực tốt.”

Khẽ thở dài một tiếng, tôi nói: “Nếu không phải là phong thủy cực tốt, thì cũng không xuất hiện được Âm dương tiên sinh giống như Tưởng Bàn thế này, đương nhiên, phong thủy của nơi này, Tưởng Bàn nhất định cũng có sự sửa đổi, tôi nhìn thấy một số vết tích Sa Thủy từng được động đến, khiến bố cục phong thủy ở đây trông càng ổn định hơn.”

Thẩm Kế đang cúi đầu suy nghĩ, giống như đang ngẫm nghĩ lại những lời mà tôi nói ấy.

Đúng vào lúc này, phía sau truyền lại tiếng tắt động cơ.

Tôi ngoảnh đầu nhìn một phát, mới phát hiện Phùng Quân đã lái xe qua đây rồi.

Chắc là tôi ở đây xem sông, tốn thời gian không ngắn, Phùng Quân sợ xảy ra vấn đề gì khác, dù gì trên xe cũng còn có xác chết của Tưởng Bàn

Giây tiếp theo, cửa xe mở ra, Phùng Quân xuống xe, có điều trong mắt hắn hơi có vài phần sợ hãi chẳng biết làm sao.

“La tiên sinh, có vấn đề....” Không chỉ là ánh mắt, mà giọng nói của Phùng Quân cũng đều đang run rẩy.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Thẩm Kế nhíu mày hỏi.

Tôi nhanh chân xuống khỏi cầu tàu, đi về phía cạnh xe.

Phùng Quân đến một câu cũng đều không nói ra được, có điều hắn mở cốp sau xe ra cho tôi.

Chiếc SUV này bản thân đã không nhỏ, xác chết vốn đang nằm của Tưởng Bàn, hóa ra đã dựng đứng dậy rồi, chiếc chiếu cuộn trên người ông ta đã rơi xuống quá nửa, xác chết khô đét như da bọc xương, đang hướng thẳng ra phía Hồng Hà.

Mắt ông ta chẳng biết tại sao đã mở ra rồi, trong con ngươi xẹp lép, lại còn có vài phần đỏ au, giống như sắp chảy ra huyết lệ vậy.

“Vốn tôi nghĩ là, sợ rằng có phường trộm cắp nào thấy xe chúng ta là xe ngoại lai..., liền vội quay về lái xe, nhưng không ngờ vừa mới lên xe, thì, thì liền nghe thấy cạch một tiếng, cái xác chết này liền dựng đứng dậy...” Mãi cho đến lúc này, Phùng Quân mới có chút lắp bắp nói ra được.

Thẩm Kế cũng đến bên cạnh, cô ta tập trung tinh thần suy nghĩ hồi lâu, rồi mới mở miệng hỏi: “Ông ta đang nhìn cái gì?”

Tôi trầm mặc một lúc, nội tâm có thứ cảm giác buồn bã, trả lời: “Chúng ta lơ là bỏ qua mất một chuyện.”

“Phùng Bảo nói, theo tin tức mà anh ta thăm dò được, Tưởng Bàn quanh năm canh bên bờ Hồng Hà, là bởi vì con gái ông ta đã nhảy sông Hồng Hà. Tôi đoán có hai khả năng, một là ông ta về lại cố hương, thương cảm khi tới sông Hồng Hà này khiến ông ta dựng xác, một khả năng khác nữa, sợ rằng chính là con gái của ông ta, vẫn còn ở dưới sông.”

“Việc này...” Mặt Thẩm Kế hơi hơi biến sắc.

“Nếu vẫn còn ở dưới nước, vậy chắc có chút phiền phức rồi.” Tôi hít sâu một hơi, giọng điệu cũng trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Lại ngoảnh đầu nhìn Hồng Hà, nội tâm tôi càng phức tạp hơn.

“Mấy chục năm trôi qua rồi, đúng thật còn có thể ở dưới sao?” Thẩm Kế mất tự nhiên hỏi: “Nếu có phiền phức, thì là phiền phức gì?”

Tôi trả lời: “Năm đó nhà họ Thích có được xác chết của Tưởng Bàn, chỉ là khi lấy Dương Công Bàn ở thắt lưng ông ta, tôi hứa thay ông ta làm việc, ông ta mới buông cánh tay ôm trước ngực ra, nếu không phải vậy, tay ông ta sẽ không buông ra đâu, nếu tôi cưỡng chế để lấy, ông ta chắc sẽ hóa sát, còn về Âm dương tiên sinh hóa sát sẽ biến thành thứ gì, tôi không biết, cũng không muốn biết.”

“Hiện giờ tình trạng này, là xác ngóng sông, nếu như ông ta không muốn đi, vậy thì chúng ta sẽ không đưa đi được, trừ phi giải quyết được chấp niệm của ông ta.”

“Phùng Bảo thăm dò được tin tức gì rồi à? Phùng Quân anh gọi điện thoại cho anh ta, chúng ta lên xe, anh lái xe vào thành phố trước xem xem.”

Lời tôi còn chưa dứt, trực tiếp nói luôn với Phùng Quân, đồng thời tôi kéo cửa xe ra lên xe, hơn nữa cũng ra hiệu cho Thẩm Kế lên xe.

Phùng Quân vừa khởi động xe, vừa mò điện thoại ra gọi điện cho Phùng Bảo.

Âm thanh khởi động động cơ vang lên mấy lần, ngay tiếp đó lại là tiếng tắt máy, trên trán Phùng Quân mồ hôi càng nhiều hơn, miệng hắn lẩm bẩm: “Gặp quỷ rồi... Không khởi động được...”

“Phùng Bảo cũng không nghe điện thoại...”

Đúng vào lúc này, trên người tôi đột nhiên truyền tới một thứ cảm giác cực kỳ lạnh lẽo, cái lạnh này, khiến tôi rùng mình một phát.

Tôi vội vàng thuận theo nguồn gốc cái lạnh truyền lại mò qua, một phát liền mò ra Dương Công Bàn.

Dương Công Bàn lúc này, lạnh đến mức như cục băng cứng đã đông đá cả mấy chục năm, chạm vào một phát, tay liền sắp cứng đờ luôn lại, đồng thời tôi còn cảm nhận được một cảm giác thót tim mãnh liệt.

Bởi vì kim chỉ của Dương Công Bàn hóa ra đã loạn rồi, nó đồng thời xuất hiện tám kiểu kim chỉ đang không ngừng thay đổi.

Kim nổi, kim đoài, kim xoay, kim chìm, vạch giữa...

Thậm chí là, phía sau còn truyền lại một thứ cảm giác trống rỗng, thứ cảm giác trống rỗng ấy còn toát lên vẻ chết chóc.

Tôi vụt quay đầu lại, một phát nhìn qua, xác chết đang dựng đứng của Tưởng Bàn ở cốp sau xe, lại đã biến mất không thấy đâu nữa!

Mặt tôi biến sắc mạnh, xác chết này, làm sao tự nhiên lại biến mất được?

Cũng đúng vào lúc này, ong một tiếng khẽ vang lên, kim chỉ của Dương Công Bàn chỉ thẳng về một phương hướng.

Tôi đột ngột đẩy tay, một phát giật cửa xe ra.

Một phát sải bước xuống xe, tôi thuận theo hướng chỉ của kim chỉ nhìn ra phía trước, điều khiến tôi nghi ngờ sợ hãi là, dưới ánh nắng chói mắt, trong lúc thảng thốt, tôi hóa ra lại nhìn thấy một hình bóng gầy khô như que củi, mặc một chiếc áo đạo bào màu xám, đang đứng sừng sững phía trước bến tàu cũ kỹ.

Thân hình đó đen xì như mực, cô đơn thê thiết, giống như một đường viền phác họa dưới ánh nắng.

Gió sông vốn lúc có lúc không, một phát liền mạnh lên, thổi khiến Đường phục trên người tôi kêu phần phật.

Đạo bào trên thân bóng người ở bên bờ sông đó cũng đang phần phật trong gió.

Cảm xúc bi thương, xuyên suốt tận đáy lòng tôi, thứ cảm giác ngột ngạt bức bối đó, gần như khiến tim tôi sắp vỡ cả ra.

Tôi ôm chặt lấy ngực, nặng nề thở dốc, hai mắt trợn tròn, co rúm người lại.

Đột nhiên tôi cảm giác mình không giữ được Dương Công Bàn nữa, cạch một tiếng, nó rơi mạnh xuống dưới đất...

Hai chân tôi mềm nhũn từng đợt, đang sắp ngồi bệt xuống dưới, thì vị trí bả vai bất chợt bị người ta đỡ lấy, giọng nói hoảng hốt của Phùng Quân gọi tôi tỉnh người lại.

“La tiên sinh... Cậu không sao chứ? Đau tim khó chịu à?”

Giây phút giọng nói này của hắn lọt vào trong tai, đột nhiên gió ở xung quanh đều như biến mất vậy.

Trên trán tôi mồ hôi đầm đìa, ngẩn người nhìn Dương Công Bàn trên mặt đất, mà giờ này kim chỉ bên trên đã khôi phục bình thường, bất động không nhúc nhích.

Lại nhìn phía trước, trên bên tàu cũ kỹ, không một bóng người...

Bước chân tôi loạng choạng đi về phía cốp sau xe, một phát kéo nó ra.

Xác chết của Tưởng Bàn vẫn đang nằm yên ổn ở trong cốp sau xe, có điều lúc này đã là nằm thẳng rồi.

Hai tay ông ta vắt chéo trước ngực một cách kỳ dị, hình thành bộ dạng lúc lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận