Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 858: GƯƠNG ĐỒNG BỊ TỔN HẠI

Thương Tượng gãi gãi đầu, rồi lại nói: “Nếu La tiên sinh cậu công việc bận bịu thì bỏ đi, tôi suy nghĩ tìm cách khác.”

Tôi ngạc nhiên, Thương Tượng là một người tương đối thành thực, tiếp xúc thời gian này, trên cơ bản tôi đã rất hiểu tính cách của anh ta rồi, anh ta trước nay chưa từng chủ động mở miệng với tôi.

Tuy rằng trong việc của Miêu Tĩnh tôi giúp anh ta không ít, nhưng anh ta làm cho tôi bao nhiêu binh khí như thế, nợ tình nghĩa cần trả anh ta đã sớm trả hết rồi, giúp tôi tiếp, cũng là tôn trọng tôi mà thôi.

Nếu đổi thành trước đây, tôi đều phải ngày ngày mệt mỏi bôn ba, nhưng nửa tháng này đã yên tĩnh đến quá mức rồi, vậy nên trực tiếp hỏi luôn Thương Tượng, anh ta cần tôi giúp việc gì? Dời trạch, nhân duyên, hay là con cái?

Thương Tượng tương đối trẻ, Miêu Tĩnh mất tuy chưa lâu, nhưng người phải nhìn về phía trước.

Tôi đoán thứ anh ta cần cũng chỉ là những thứ này.

Thương Tượng nhanh chóng lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: “La tiên sinh, dời trạch thì không suy nghĩ nữa, chuyện khác của tôi, bản thân tôi có thể xử lý được, cần giúp đỡ, chủ yếu cũng là do giai đoạn trước tôi lấy từ chỗ nhà bạn tôi một món đồ cũ, là một món đồ đồng rất lợi hại, hơn nữa nhà bọn họ xảy ra chút chuyện, nên tôi mới định tìm cậu.”

Trong lúc nói, Thương Tượng thận trọng móc từ trong ngực ra một bọc vải, bên trong căng phồng, rõ ràng là có cất đồ.

Sau khi mở ra, lộ ra trong tầm mắt tôi, bèn là một chiếc gương Bát quái.

Chỉ có điều mặt gương của chiếc gương Bát quái này đã nứt rồi, nhìn lên trông giống như làm bằng đồng, bên rìa hình như còn khảm vàng.

“Cái gương đồng này tuổi đời không ngắn, năm đó nhà bọn họ ở trong thành phố Nội Dương cũng được coi là gia thế danh giá, đây là đồ trấn trạch, sau khi gia thế lụi bại, gương đồng cũng nứt vỡ, bây giờ cuộc sống càng ngày càng lụi bại, tôi vô tình nhớ đến cái thứ này, liền xin về, vừa hay nhà anh ta gần đây cũng xảy ra chuyện.”

Thương Tượng không ngừng nghỉ, tiếp tục nói: “Con gái anh ta yêu nhầm người, bụng to ra xong còn bị người ta bỏ, trạng thái tinh thần gặp vấn đề... Theo lý mà nói, đã quá thời gian mười tháng mang thai thông thường (*), lẽ ra nên sinh từ lâu rồi mới phải, nhưng bây giờ vẫn còn chưa sinh, hơn nữa ngày nào cũng nhốt mình trong gác lửng, đến tối là bắt đầu khóc.”

“Bọn họ từng nghĩ cách đưa đi viện kiểm tra xem xem, nhưng cứ lên lầu là liền cảm giác chóng mặt, đợi tỉnh lại thì đã qua mấy giờ đồng hồ rồi, chung quy là không đưa người đi được, càng chẳng gặp được mặt.”

Thương Tượng dè dặt nói hết, rồi lại bổ sung một câu: “Tôi cảm giác chuyện này khả năng không đơn giản, phải tìm tiên sinh xem thử, nhưng giai đoạn trước chẳng phải có chuyện lớn à? Tiên sinh biết nghề trong thành phố Nội Dương, nào thì chết, nào thì điên, còn lại mấy người đều rửa tay gác kiếm, không xem việc nữa.”

Tôi hơi nheo mắt lại gật gật đầu.

Mấy tiên sinh có bản lĩnh của thành phố Nội Dương, đều gặp chuyện vào lần đối phó với lão già trộm thọ đó, kỳ thực phiền phức và tổn thất bọn họ gặp phải còn lâu mới bằng Trường Thanh Đạo Quán, nhưng không ngờ rằng vẫn gây ra ám ảnh lớn như vậy, trực tiếp liền rửa tay gác kiếm luôn.

Nhưng nghĩ lại một chút, Phong thủy tiên sinh tin Phong thủy, cũng tin mệnh, e là vì cảm thấy, đây là do bát cơm này bọn họ đã ăn đến đáy rồi, sống sót được là do ông trời nể mặt, vậy nên mới rút đi.

“Cậu đồng ý đi rồi?” Thương Tượng rõ ràng có vài phần hưng phấn.

Tôi ừ một tiếng, bảo Thương Tượng đợi tôi một lúc, tôi đi thu dọn, ăn chút đồ rồi xuất phát.

Thương Tượng do dự một chút, rồi lại nói: “Đúng rồi La tiên sinh, chuyện là tình trạng nhà họ kỳ thực cũng chẳng dư dả gì, không bỏ ra được quá nhiều tiền, cái gương đồng này tôi sửa xong thì giao cho cậu, coi như là tiền thù lao nhà họ cho cậu. Nó chắc có tác dụng không nhỏ...”

“Không đáng ngại.” Tôi xua xua tay, không nói thêm gì khác.

Thương Tượng vẫn rất hiểu quy tắc, biết được anh ta không thể thay chủ nhà trả thù lao, đây là quy tắc hành nghề của Phong thủy tiên sinh, cũng là quy tắc của Âm dương tiên sinh.

Hiện giờ tiền tôi tích cóp cho bà nội và Từ Thi Vũ cũng coi là không ít rồi, giúp đỡ Thương Tượng, không cần thiết phải nói quá nhiều đến lợi ích.

Rửa ráy đơn giản một chút xong, tôi vẫn cứ thu xếp một số thứ, đồ nghề đỡ âm linh đều thu xếp đầy đủ, sau khi đeo lên trên lưng xong, mới qua sảnh chính ăn cơm.

Ăn xong bữa sáng, Phùng Quân đi lái xe, Thương Tượng ngồi trên ghế lái phụ chỉ đường, tôi thì ngồi ở hàng ghế sau.

Đồ nghề đỡ âm linh tôi không nhét toàn bộ vào trong túi Đường phục, mà kiếm một cái rương gỗ nhỏ để đựng, cái rương gỗ này cũng không lớn bằng cái rương gỗ đen mà trước đây bà nội dùng, chủ yếu là đồ nghề đã ít đi rất nhiều, chỉ còn lại vài món đồ chủ chốt.

Vòng qua rẽ lại trong thành phố vẫn mất khoảng chừng cả giờ đồng hồ, xe dừng lại ở bên ngoài một khu chung cư kiểu cũ.

Sau khi xuống xe, Thương Tượng đi trước dẫn đường, tôi và Phùng Quân thì đi theo phía sau.

Vào bên trong nội bộ chung cư, lại đi mãi đến gần cuối khu, mới vào trong một cánh cổng tòa nhà đơn cũ kỹ bẩn thỉu.

Cầu thang nhỏ hẹp, tràn ngập một thứ mùi hôi thối, là thứ mùi của chung cư quá cũ, quanh năm không có người quét dọn tích lũy mà thành.

Mãi cho đến tầng đỉnh ở lầu bảy, Thương Tượng mới gõ gõ cửa phòng.

Một lát sau cửa phòng được mở ra, xuất hiện ở phía sau khe cửa, là một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn năm mươi tuổi, dung mạo hắn tiều tụy mệt mỏi.

“Lão Thương? Sao ông tới thế, vị này là...”

Người đàn ông trung niên đó mở hẳn cửa ra, trạng thái của hắn tuy chẳng ra sao, ăn mặc cũng rất tầm thường, thậm chí hơi có chút còng lưng, nhưng trong tiếng nói có không ít lễ nghĩa, vẫn có vài phần khí thế.

“Tôi với La tiên sinh mà tôi nhắc qua với ông, cậu ta đến xem, chuyện này tuyệt đối có thể xử lý được.” Thương Tượng nói năng chắc nịch.

Ngay tiếp đó, Thương Tượng lại giới thiệu với tôi, bạn anh ta tên là Đường Chí Thư, bình thường bọn họ đều gọi nhau là lão Thương, lão Đường.

“La tiên sinh mau mời vào.” Đường Chí Thư cung kính làm một động tác mời.

Sau khi vào nhà ngồi xuống xong, hắn lại đi rót trà.

Tôi lấy Dương Công Bàn ra.

Bởi vì từ khi vào trong căn nhà này, Dương Công Bàn trên người tôi liền không ngừng phát ra tiếng soạt soạt.

Một tay nâng Dương Công Bàn, cúi đầu nhìn kim chỉ ở bên trên, kim chỉ hình thành kim xoay.

Ngay tiếp đó, kim xoay này lại có sự thay đổi, lờ mờ định hình thành kim đường, nhưng kết quả kim đường lại thay đổi, lần nữa về lại thành kim xoay.

Thương Tượng dè dặt nhìn tôi, không dám lên tiếng.

[Giải thích từ dịch giả]

Mang thai đủ tháng là 40 tuần, theo cách tính xưa một tháng bốn tuần, nên gọi là mang thai mười tháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận